23
Hôn sự của ta và Tạ Lương tổ chức khá vội, nhưng dường như mọi thứ đã được chuẩn bị từ trước, không hề giống kiểu chắp vá cho có.
Ngay cả Uyển Hòa cũng nói: “Vương gia chuẩn bị cho Quận chúa bộ giá y vừa khít vô cùng, ngay cả số đo cũng rõ ràng đến thế.”
Ta không khỏi đỏ mặt, nhớ lại lời hắn nói khi mua giày hôm Thượng Nguyên.
Trước lễ thành thân có rất nhiều việc phải lo. Vì cha nương đều không còn, Hoàng thượng còn phái Thượng cung cục tới hỗ trợ.
Sính lễ từ Tạ Lương, của hồi môn do Hoàng thượng ban tặng, chất đầy Khương phủ đến mức không còn chỗ đi lại.
Tạ Lương vài lần leo tường vào phủ còn trêu ta: sau khi gả qua phủ hắn, Khương phủ này cứ để làm kho riêng của ta cũng được.
Cuối cùng cũng đến ngày thành thân.
Lễ nghi hoàng gia vô cùng phiền phức, từ khi trời chưa sáng cho đến lúc trời tối mới xong.
Tạ Lương sợ ta đói, liền sớm tới vén khăn voan.
“Mệt không?”
Hắn cúi đầu hôn ta, son môi bị hắn ăn mất quá nửa, cuối cùng còn phải để ta lau giúp.
“Chỉ mệt hôm nay thôi, cũng không đến mức quá mệt.”
“Bên ngoài giục ghê quá, ta phải ra kính rượu trước.”
Nói thì nói vậy, tay lại không chịu buông ta ra.
“Vậy ngài đi nhanh đi, nếu uống say thì ta còn được ngủ sớm.”
“Ta uống say thế nào, chẳng phải nàng là người rõ nhất sao?”
Ý hắn rõ ràng là nhắc đến lần hai ta đều uống phải xuân dược…
“Tạ Lương!”
“Đến lúc đổi cách xưng hô rồi.”
Hắn cắn môi ta như uy hiếp.
“Chàng là chó à?”
“Chẳng phải nàng rất giỏi huấn luyện quân khuyển sao?”
“Nếu biết chàng không biết xấu hổ thế này, ta đã không gả cho chàng rồi.”
“Ồ? Vậy nàng còn muốn gả cho ai nữa?”
“Hửm?”
Thấy ta không trả lời, hắn lại cúi đầu hôn tiếp.
Từng chút một, như thể muốn đoạt sạch không khí trong phổi ta.
“Đi mau, đừng để khách khứa đợi lâu.”
“Nàng gọi ta một tiếng ‘phu quân’, ta liền đi.”
“Phu quân……”
Kết quả là, hắn lại nấn ná thêm một khắc đồng hồ mới chịu đi…
【Ủa gì vậy, tụi mình đều là hội viên cao cấp mà lại được xem cái này á?】
【Có cái gì mà hội viên cao cấp không được xem chứ?】
【 Phản đối!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-nh-gi-c-m-ng-uy-n-ng&chuong=13]
Phải cho xem động phòng hoa chúc!】
24
Tạ Lương cuối cùng vẫn không say, chỉ hơi ngà ngà, nhưng lại càng biết cách hành hạ người hơn lúc ở yến tiệc trong cung.
Đúng như mấy giọng nói trong đầu ta hôm trước nói, lần này ta thật sự bị hắn bắt nạt thê thảm.
Vừa gọi “phu quân” xong, hắn đã bắt ta gọi là “Thất lang”, thật đúng là quá đỗi hoang đường!
“A Hồ.”
Hắn dậy rất sớm, trong khi ta mệt đến mức chẳng thể nào tỉnh lại được.
“Ta phát hiện nàng đúng là toàn nói dối. Còn bảo ta đừng để nàng chịu ấm ức cơ đấy.”
Ánh mắt Tạ Lương tràn đầy ý cười: “Nàng mà là ấm ức gì chứ, rõ ràng đêm qua nàng…”
“Tạ! Lương!”
“Ta thấy nàng cũng chẳng ngây thơ như mình nói đâu, rõ ràng là…”
“Rõ ràng là gì?”
Tạ Lương ôm ta vào lòng, cười vô cùng gian tà.
“Nàng tự biết rõ còn gì. Không biết học cái đó từ đâu ra vậy hả?”
Ta định gỡ tay hắn ra, lại bị hắn càng ôm càng chặt.
“Hoàng tử trước khi thành thân đều có dạy mà, sách ta còn giữ đấy, nàng có muốn xem thử không?”
Mặt ta nóng đến đáng sợ: “Ai như chàng chứ!”
“Ta chỉ sợ mình học chưa tới nơi tới chốn, khiến nàng chịu thiệt thôi mà.”
“Còn dám nói nữa hả!”
“Được được, không nói nữa. Ta chải đầu cho nàng, lát nữa còn phải vào cung vấn an phụ hoàng.”
“Không cần, tay chàng thô lắm.”
“Nàng chưa thử sao biết?”
...
25
Sau khi vào cung vấn an Hoàng thượng, ta bảo Tạ Lương đưa ta đến gặp Thục phi nương nương.
Dù bà đã ở chùa tu hành nhiều năm, nhưng nghe lời Tạ Lương kể, hẳn là bà vẫn luôn nhớ thương hắn.
“Chùa miếu khổ hàn như vậy, Thất lang sao lại dẫn con đến đây?”
Thục phi nhìn thấy ta thì rất bất ngờ, nhưng ánh mắt lại ngập tràn niềm vui.
“A Hồ có hiếu tâm, vẫn luôn nhớ đến người đó ạ.”
“Khi xưa Thánh thượng còn chinh chiến khắp nơi, Thất lang đã thích đến trêu con rồi.”
“Cứ chọc cho con khóc mãi, có lần còn ầm ĩ đến tận trước mặt Thánh thượng, khiến Thất lang bị ăn đòn một trận.”
“Khi đó ta đã nghĩ, hai đứa nhỏ các con thật có duyên.”
Ta và Tạ Lương... từng gặp nhau ư?
Ta chẳng nhớ chút gì cả, chắc vì khi ấy còn nhỏ quá.
“Thất lang tuy tính khí nghịch ngợm, nhưng cũng là đứa biết thương người.”
Thục phi mỉm cười nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận