11
Hạ đi thu đến, rồi lại vào đông.
Sau mấy tháng chung sống, ta và Hạ Húc đã vô cùng ăn ý, đến cả con hắc ưng của hắn cũng biết đói thì tìm ta.
Hôm Đông chí, ta đang hầu hạ đại nhân ăn sủi cảo thì thị vệ trong phủ bỗng đến tìm.
“Hắc cô nương, ngoài cổng có một nam nhân tìm cô, nói là biểu huynh xa.”
Hửm???
Ta làm gì có biểu huynh xa nào?
Ta theo thị vệ đến cổng chính, từ xa đã thấy một nam nhân ăn mặc phong phanh đứng trước cửa dáo dác ngó nghiêng.
Lại gần nhìn kỹ, hóa ra là Thôi đại ca.
“Thôi đại ca, sao huynh lại đến đây?”
Thôi đại ca gầy đi trông thấy, vừa thấy ta liền tủi thân lau nước mắt.
“Tân Hỉ à, muội không biết đâu, vì đến tìm muội mà ta chịu bao nhiêu khổ cực, đến cả đế giày cũng mòn rách rồi.”
Ta cúi đầu, quả nhiên, đế giày bị mài thủng, mấy ngón chân lộ ra bên ngoài đã sưng đỏ vì lạnh, khiến ta đau lòng đến rơi nước mắt.
“Thôi đại ca, sao huynh cứ thế mà đến?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=8]
Đường xa như vậy, trời thì sắp có tuyết, lỡ bị đông lạnh thì biết làm sao?”
Thôi đại ca lại lau nước mắt, chỉ tay về phía chiếc xe ngựa phía sau: “Lúc đầu ta đi bộ một đoạn, nhưng sợ muội xót ruột nên không dám đi tiếp, bèn thuê xe ngựa, hết năm lượng bạc. Muội đưa tiền cho người ta đi.”
Năm lượng?
“Ta… ta không có bạc, bạc đều gửi cho huynh rồi…”
Thôi đại ca sững người, kéo ta ra một góc.
“Vậy phải làm sao đây? Ta vì muội mới thuê xe, đây là kinh thành, ngoài muội ra ta chẳng còn ai thân thích, muội không thể mặc kệ ta được.
“Chẳng phải Thượng thư rất tốt với muội sao? Ta nghe thị vệ trong phủ hắn nói rồi, hắn cho muội hầu hạ bên người, giàu có như thế, tiện tay thưởng muội chút đỉnh cũng hơn con số này chứ? Đừng nói là muội tiếc tiền không muốn đưa ta.”
Thôi đại ca càng nói càng kích động, giọng điệu cũng có phần gay gắt: “Tân Hỉ, đừng quên là ai đã chỉ đường cho muội có ngày hôm nay, làm người không thể quên cội nguồn!”
Ta sợ nhất là Thôi đại ca giận, vội nắm lấy tay áo hắn giải thích.
“Không phải vậy đâu, ta thật sự đã gửi hết bạc cho huynh rồi! Nhưng huynh đừng lo, ta sẽ xin đại nhân ứng trước chút tiền, huynh chờ ta một lát!”
Lúc này sắc mặt Thôi đại ca mới dịu đi: “Nhanh lên, ta đợi muội.”
12
“Đạ… đại… đại nhân…”
Hạ Húc ăn no, đang bận huấn luyện hắc ưng, chẳng buồn quay đầu lại.
“Lưỡi bị cắt rồi à?”
“Không phải, ta muốn hỏi xem đại nhân có thể cho ta ứng trước năm lượng bạc nữa không?”
“Lý do.”
Ta kể với hắn chuyện Thôi đại ca vào kinh, nhưng dù gì cũng là xin bạc, trong lòng có chút chột dạ, cúi đầu lí nhí.
“Ta biết lần trước ngài đã cho ta hai mươi lượng để thanh toán nợ nần, nhưng ngài cũng biết ta khỏe lắm mà! Ta có thể làm thêm việc!
“Sân sau chẻ củi, giặt giũ, quét sân, cọ nhà xí, ta đều có thể làm hết! Không cần thêm tiền công!”
Hạ Húc chống cằm nhìn ta, giọng điệu hờ hững: “Đủ không?”
“Nếu ngài thấy chưa đủ, ta còn có thể… có thể canh đêm, làm cả công việc của ám vệ nữa!”
Trong đáy mắt Hạ Húc ánh lên ý cười: “Bản quan hỏi là năm lượng có đủ không. Tiền xe hết năm lượng, hắn không cần chỗ ở à? Không cần ăn uống à?”
Không ngờ Hạ Húc lại dễ nói chuyện như vậy, ta cúi đầu, mắt đỏ hoe, nước mắt rớt lã chã.
“Đại nhân… ngài đúng là người tốt… từ bé đến giờ chưa ai đối xử tốt với ta như ngài…”
“Được rồi, đừng có ở đây làm ta buồn nôn. Đến phòng kế toán lấy năm mươi lượng, ngươi vẫn chỉ cần hầu hạ ta, cứ coi như ta ứng trước tiền lương.
“À, mấy chuyện khác không quan trọng, ngươi chỉ cần nhớ một điều, tuyệt đối không được trèo lên giường!”
Ta cảm kích nhìn Hạ Húc, không kìm được mà bước lên hai bước.
Hạ Húc tưởng ta định ôm hắn, giật mình lưng cong lên nửa chừng.
Nhân lúc hắn vừa đứng dậy, ta liền quỳ phịch xuống đất, dập đầu ba cái.
“Đại nhân, ta thề, sau này sẽ hầu hạ ngài như cha ruột! Cha à, con lạy ngài mấy lạy trước…”
“CÚT!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận