Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÌ NỮ NHÓM LỬA CỦA GIAN THẦN

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:41:26
17
Ta không ngờ báo ứng mà hắn nói lại đến nhanh đến vậy.
Chỉ tám ngày sau khi bảng vàng được công bố, triều đình bất ngờ bắt giữ một nhóm thí sinh, trong đó có cả Thôi đại ca.
Lý do là bọn họ đã hối lộ giám khảo, đồng thời cấu kết để thống nhất câu chữ và cách hành văn nhằm gian lận trong kỳ thi.
Sau khi có người tố cáo, Hình bộ lập tức vào cuộc điều tra. Quan viên Hình bộ ngày đêm rà soát lại bài thi, bất cứ ai có dấu hiệu gian lận đều bị áp giải về thẩm vấn.
Mà Hình bộ Thượng thư, chính là Hà Húc.
"Đại nhân, Thôi đại ca thế nào rồi? Triều đình sẽ xử lý huynh ấy ra sao?"
Những ngày qua, Hà Húc vô cùng bận rộn. Quan viên Hình bộ phải làm việc thâu đêm suốt sáng, đến hắn cũng chẳng thể về phủ.
Hôm nay hiếm hoi lắm mới thấy hắn trở về, nhưng quầng thâm dưới mắt đã nặng trĩu.
"Nếu chứng cứ xác thực, những thí sinh này sẽ bị đánh bốn mươi trượng, cấm thi suốt đời. Thân thể hắn ta không tệ, không chết được, ngươi cứ yên tâm."
Cấm thi suốt đời?
Nhiều năm qua, Thôi đại ca chỉ có một mục tiêu duy nhất là tham gia khoa cử. Nếu bị cấm thi cả đời, hắn làm sao chịu nổi?
Ta hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay Hà Húc, lo lắng cầu xin: "Đại nhân, huynh ấy không gian lận đâu! Huynh ấy thực sự có tài, ngài..."
Hà Húc cúi đầu nhìn bàn tay ta, khóe môi bất giác nhếch lên, tâm trạng dường như tốt hơn hẳn: "Ngươi muốn ta giúp hắn ta?"
"Ta... Ta..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=11]

Ta lắp bắp một lúc, rồi ủ rũ cúi đầu: "Nhưng ta không có năm nghìn lượng vàng..."
Hà Húc bật cười, có vẻ rất hài lòng: "Không sao, bản quan cũng không thiếu tiền."
"Vậy... Đại nhân cần gì ạ?"
Hắn bất ngờ vén khăn che mặt của ta, giọng điệu tùy ý nhưng lại chẳng hề ăn nhập với câu hỏi của ta: "Từ nay đừng che nữa, như thế này rất tốt."
Nói rồi, hắn thản nhiên quay người rời đi: "Ta còn việc ở Hình bộ, không ăn nữa."
"Ơ? Không phải vừa mới về sao? Sao không ăn đã?"
Hắn xoa đầu ta, giọng điệu dịu dàng: "Ngoan, đi chơi với Hải Đông Thanh đi."

18
Thôi đại ca bị bắt một cách khó hiểu, rồi lại được thả ra cũng khó hiểu không kém.
Người của Hình bộ nói rằng những thí sinh khác có gian lận thật, nhưng Thôi đại ca bị oan.
Hắn chỉ đơn thuần ăn uống vài lần cùng đám thí sinh kia, chứ không trực tiếp tham gia gian lận.
Nhưng vì hắn không biết nhìn người, Hình bộ quyết định đánh bốn mươi trượng để răn đe.
"Một canh giờ thôi, nhanh đi rồi về, muội chờ huynh dùng bữa."
Ta cảm kích nhìn hắn vừa bước qua cửa phủ, rồi lập tức xách váy chạy vội ra ngoài. Trên đường, ta còn ghé mua hai lạng cao trị thương.
Nhưng khi vừa bước vào sân viện, ta sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, một nữ nhân đang xoa bóp lưng cho Thôi đại ca.
"Chẳng phải chàng nói rằng có nàng ta ở đây, Thượng thư nhất định sẽ giúp chàng sao?”
"Giờ thì hay rồi, quan chẳng làm được, lại còn bị ăn đòn vô ích.”
"Ngày tháng khổ sở như thế này, ta không chịu nổi nữa!"
Giọng nữ nhân ấy nghe có chút quen tai. Nàng ta mạnh tay đẩy Thôi đại ca ra, tức giận quay người lau nước mắt.
Thôi đại ca vội vàng đứng dậy, chẳng màng đến bản thân, hấp tấp giữ chặt tay nàng ta dỗ dành.
"Thu Hồng, đừng khóc, ta nhìn mà xót ruột lắm.”
"Mọi chuyện đều là do con tiện nhân Tân Hỉ kia, chắc chắn là đêm đó ta say rượu mắng nàng ta vài câu, thế là nàng ta về méc với Thượng thư.”
"Cái đồ đàn bà độc ác! Cha nương ta từng giúp đỡ nàng ta biết bao, thế mà nàng ta lại lấy oán báo ơn! Sớm muộn gì ta cũng bắt nàng ta phải trả giá!"
Thu Hồng…
Trong đầu ta ong ong một tiếng, ngay cả hộp thuốc rơi xuống đất cũng không hay biết.
Thì ra khi xưa, lời Tôn thị vệ nói về việc “chăm sóc rất tốt” chính là như vậy…
"Hừ, bây giờ người ta có Thượng thư che chở, chàng định trả thù thế nào?"
"Nghe đây, Thôi Xán, năm xưa chính chàng nói sẽ cho ta một cuộc sống tốt, ta mới dám bỏ chồng bỏ con theo chàng lên kinh thành.”
"Nếu chàng không nuôi nổi ta, đừng trách ta trở mặt không quen biết!"
Thôi đại ca… không, phải gọi là Thôi Xán, hắn ta siết chặt Thu Hồng vào lòng, giọng nói lạnh lẽo: "Nàng yên tâm, con đàn bà ngu xuẩn như Tân Hỉ, trước đây nàng ta nuôi chúng ta thế nào, sau này vẫn phải tiếp tục nuôi như thế.”
"Nếu nàng ta dám không nuôi, thì cũng đừng mong có ngày lành."
"Hứ, sờ bậy bạ gì đó, đáng ghét…"

Bình Luận

0 Thảo luận