Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÌ NỮ NHÓM LỬA CỦA GIAN THẦN

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:42:12
22
Những ngày sau đó, phủ trở nên lạnh lẽo hơn hẳn.
Hà Húc bỗng nhiên bận rộn công vụ, rất ít khi về phủ.
Hai vị Tôn thị vệ và Tiểu Tam vốn muốn khuyên nhủ ta, nay cũng chẳng buồn đoái hoài tới ta nữa.
Thế nên ta chỉ quanh quẩn cả ngày, nhàn rỗi chọc ghẹo con Hải Đông Thanh.
Đêm ngày thứ bảy, Hà Húc về phủ.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, ta thấy hắn đi vội vã đến vậy, nét mặt đầy lo lắng.
Hắn nắm chặt cổ tay ta, kéo vào phòng, móc ra một xấp ngân phiếu dày cộp từ trong ngực áo, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Không phải muốn về quê trồng trọt à? Vừa hay, sáng mai mau chóng đi đi.”
"Ta đã tìm sẵn xe ngựa cho ngươi rồi, xa phu sẽ đưa ngươi về thẳng thôn Đồng Hoa. Từ nay về sau, ngươi với phủ Thượng thư không còn quan hệ gì nữa."
Ta nhìn đống ngân phiếu mà chẳng hiểu gì cả: "Ý gì vậy đại nhân? Ta còn chưa làm đủ thời gian, ngài không cần trả thêm tiền công đâu..."
Hà Húc mất kiên nhẫn, đẩy ta ra cửa: "Cái bộ dạng xấu xí này của ngươi, bản quan nhìn đủ lắm rồi. Cho ngươi chút bạc coi như bồi thường hai năm ngươi hầu hạ trong phủ đến mức hôn phu cũng chẳng còn. Mau đi đi, cầm tiền về mà mua lấy căn nhà, biết đâu còn có tên nam nhân nào tham tiền mà để ý đến ngươi."
"Không phải đâu đại nhân, ta dù có đi cũng không cần bạc của ngài..."
Nhưng Hà Húc căn bản không cho ta cơ hội từ chối, chỉ liếc mắt ra hiệu cho đại ca ám vệ.
Ám vệ xách cổ ta lôi thẳng ra khỏi nội viện, còn không quên tiện tay đóng sập cửa lại.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=14]


23
Trời còn chưa sáng, Tôn thị vệ đã nhấc bổng ta cả người lẫn hành lý, quẳng lên xe ngựa.
"Hắc cô nương, mau đi đi, về quê sống yên ổn, sau này đừng bao giờ lên kinh thành nữa."
Ta ngơ ngác ngồi trên xe ngựa xóc nảy, cho đến khi sắp ra khỏi thành, mới loáng thoáng nghe thấy đám lính canh trò chuyện.
"Cổ nhân nói quả không sai, cây đổ thì khỉ tan. Ngày trước phủ Thượng thư cửa nẻo tấp nập, giờ vừa sụp đổ, ai nấy đều hận không thể giẫm thêm một chân."
"Tên Hà Húc đó tham ô chẳng ít, chết cũng đáng."
"Còn phải nói! Nghe bảo mấy năm qua hắn nhận hối lộ ít nhất cũng cả chục triệu lượng, e rằng quốc khố của Hoàng đế còn chẳng bằng hắn."
"Loại tham quan ô lại này, vơ vét mỡ máu của dân chúng, đáng kiếp vào đại lao!"
...

24
Trên con phố đông nghịt người, hương quế mùa thu tỏa ngập tràn.
Ta đứng giữa dòng người, dõi theo xe tù chở Hà Húc chậm rãi lăn bánh qua trung tâm phố lớn.
Trên xe, Hà Húc – người ta chưa gặp nửa tháng – vận áo tù, bị xích sắt trói chặt vào thành xe, đầu đội gông cùm, mái tóc đen rối tung.
Dân chúng tranh nhau móc từ giỏ ra trứng thối, rễ cải thối, vừa chửi bới vừa ném về phía hắn.
Một quả trứng thối vỡ nát ngay trên đỉnh đầu hắn, chất lỏng nhớp nháp chảy dọc xuống trán, lướt qua hàng mi, làm bẩn bộ áo tù của hắn.
Ta bỗng nhớ lại ngày đầu gặp hắn, chàng thiếu niên bước chậm rãi trong viện, phong thái đầy khí chất.
Ấy thế mà mới hai năm ngắn ngủi, cảnh còn người mất...
Nước mắt theo khóe mắt trào ra, sợ bị chú ý, ta lặng lẽ lau đi, vội vàng len ngược dòng người, rẽ vào một góc phố vắng vẻ, dựa lưng vào tường mà thở dốc.
Bỗng một loạt âm thanh xào xạc vang lên từ ngọn cây phía trên đầu ta.
Ta lập tức ngẩng lên, chạm mắt với vị đại ca ám vệ đang nhìn ta đầy ngơ ngác.

25
"Hắc Tử, không phải ngươi đi rồi sao?"
Ta dẫn Tiểu Tam về căn nhà nhỏ của mình, nằm trong một nông trại ở ngoại ô thành.
"Ta vốn định đi thật, nhưng lúc ra khỏi thành lại nghe tin đại nhân gặp chuyện, thế là quay lại."
Tiểu Tam thở dài, lộn người treo ngược trên xà nhà, khoanh tay trước ngực.
"Ngài ấy không muốn ngươi đi, ngươi cứ nhất quyết đi. Đến khi ngài ấy muốn ngươi đi, ngươi lại không đi. Ngươi đúng là kỳ quặc."
"Đại ca ám vệ, đại nhân gặp chuyện gì vậy? Huynh kể ta nghe đi. Cần bao nhiêu bạc để cứu ngài ấy? Ta còn tiền, ta đưa hết cho huynh."
Tiểu Tam bật khỏi xà nhà, chống tay lên bàn, ghé sát mặt ta mà nhìn như nhìn một kẻ ngốc.
"Hắc Tử, ngươi biết ngài ấy phạm tội gì không?
"Bạc ư? Chính vì bạc nhiều quá nên Hoàng thượng mới muốn lấy mạng ngài ấy. Ngươi có thời gian lo chuyện bao đồng thì mau cầm tiền chạy trốn đi, đừng quan tâm đến ngài ấy nữa. Ngài ấy sống bấy nhiêu năm cũng đủ rồi, chết thì cứ chết thôi."
"Thế sao huynh không đi?"

Bình Luận

0 Thảo luận