1
Ta là cô nương khỏe nhất trong làng.
Ở thôn Đồng Hoa, mỗi nhà có mười mẫu ruộng. Ta làm xong phần của mình, còn tiện thể cày luôn ruộng của Thôi đại ca.
Mỗi khi các thím, các chú trong làng ngồi nghỉ ngơi, họ luôn giơ ngón cái lên với Thôi đại ca đang nhàn nhã uống trà dưới lều, mắt nhìn ta cày ruộng: “Thôi Xán à, tìm được một nàng dâu như Tân Hỉ, đúng là phúc ba đời nhà ngươi!”
“Cô nương này siêng năng, còn làm việc hơn cả trâu. Có nàng ấy ở đây, tiền đọc sách của cậu cũng không cần lo nữa.”
Thôi đại ca cười dịu dàng, cẩn thận đặt sách xuống rồi cầm khăn đến bên ruộng, ân cần lau mồ hôi cho ta: “Tân Hỉ, cày thêm hai mẫu nữa rồi nghỉ một chút.”
“Hôm nay nắng gắt, muội lại đen thêm rồi đấy, sắp đen bằng than trong nhà rồi.”
Ta ngước lên nhìn mặt trời chói chang, lại nhìn gương mặt trắng trẻo của Thôi đại ca, vội vàng đẩy hắn về lều: “Huynh ra đây làm gì? Mau về ngồi đi, lỡ bị nắng làm đen thì sao?”
Thôi đại ca từ trước đến nay luôn chu đáo, không bao giờ để ta phải bận tâm. Thấy ta sốt ruột, hắn bèn dùng tay áo rộng che mặt, chạy nhanh về lều, còn không quên giơ sách lên khoe với ta: “Tân Hỉ, đừng vội, mặt trời còn ba canh giờ nữa mới lặn. Muội cứ từ từ làm, ta sẽ ngồi đây đọc sách đợi muội.”
Ta cười hài lòng với hắn, vung tay tiếp tục cày ruộng.
Những ngày tháng như thế, ta cứ nghĩ rằng có thể sống cả đời.
Ta đã tính toán cả rồi, chờ hai năm nữa, Thôi đại ca thi đỗ tú tài, ta cũng vừa tròn cập kê, chúng ta sẽ thành thân.
Khi đó, hắn dạy học trong làng, ta làm ruộng, nuôi heo, chăm chỉ làm việc. Hai chúng ta sẽ cùng nhau sống một đời bình dị mà yên vui.
Nhưng trời chẳng chiều lòng người, một trận đại hạn trăm năm có một ập đến.
Suốt một năm trời không có lấy một giọt mưa. Con sông nhỏ trong làng khô nứt thành từng mảng như bánh đa vỡ, hoa màu trong ruộng cũng chết vì khát.
Những nam nhân khỏe mạnh trong làng vì miếng cơm manh ăn mà lũ lượt rời quê đi làm thuê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=1]
Chỉ có Thôi đại ca vẫn kiên trì ở lại tiếp tục đèn sách.
Hắn đói đến nỗi chỉ còn da bọc xương, môi nứt nẻ, nhưng vẫn không chịu rời đi.
“Tân Hỉ, đời này ta nhất định phải thi đỗ tú tài!
“Ta không giống mọi người, bọn họ ít học có thể làm trâu làm ngựa cho người ta, nhưng ta thì không!”
“Phụ thân ta là tú tài, từ nhỏ đã dạy ta đọc sách.”
“Ta sinh ra là để làm tú tài, dù có chết đói ta cũng không làm những việc bẩn thỉu, nặng nhọc, sỉ nhục học vấn của mình!”
Thôi đại ca từ bé đã có chí khí lớn, cũng rất có học thức, dù vẫn chưa qua nổi kỳ thi đồng sinh.
Nhưng ta tin, hắn nhất định sẽ trở thành tú tài đầu tiên của làng.
“Thôi đại ca, huynh cứ yên tâm học đi, còn có muội đây!”
“Muội khỏe, việc gì cũng làm được.”
“Bây giờ không thể trồng trọt, nhưng nhà địa chủ trong làng đang tuyển dài công.”
“Muội nhất định làm được! Đợi muội kiếm tiền mang về cho huynh!”
Thôi đại ca cảm động đến rơi nước mắt, nắm chặt tay ta, lo lắng dặn dò: “Tân Hỉ à, tên địa chủ đó là một tên gian ác, dù muội có khỏe, gã cũng sẽ không trả muội đồng bạc xứng đáng.”
“Muội lại thật thà, đến đó thế nào cũng bị lừa.”
Ta nghĩ lại cũng thấy đúng.
Tên địa chủ đó chuyên lừa đảo, những ai từng làm việc cho gã về đều chửi rủa không ngớt.
“Vậy Thôi đại ca, muội nên làm gì bây giờ?”
Thôi đại ca kéo ta ngồi xuống ghế gỗ, khuyên nhủ một cách đầy kiên nhẫn: “Tân Hỉ, ta nghĩ thế này.”
“Nếu đã phải làm thuê, muội khỏe như vậy, sao cứ phải làm việc ở làng?”
“Ta nghe nói năm ngoái có sĩ tử lên kinh ứng thí bảo rằng trong kinh thành có một vị Thượng thư quanh năm tuyển dài công.”
“Quan trọng nhất là, tiền công cực kỳ cao, thậm chí còn nhiều hơn cả thái giám trong cung.”
“Nếu muội đến đó, có khi chỉ cần một năm là có thể vinh quang về làng.”
“Đến lúc đó, chúng ta có tiền cưới hỏi, ta cũng có tiền lên kinh dự thi.”
“Muội cũng không cần làm thuê nữa, chỉ cần ở nhà trồng trọt, nuôi heo, sinh con đẻ cái, chăm sóc ta, có được không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận