6
Hà Húc quả thật là người lòng dạ hẹp hòi.
Chỉ vì ta nói mấy câu thật lòng, hắn liền không thèm để ý đến ta suốt nửa tháng, thà đổ bỏ thức ăn thừa cũng không ban thưởng cho ta.
Vốn dĩ hắn đã ít nói, giờ thì dứt khoát không mở miệng nữa.
Ngay cả khi dùng bữa, muốn ăn gì cũng không thèm nói, mà lại ghé sát tai con chim ưng đen của hắn, để nó ra hiệu cho ta thấy...
Nhưng ta không giận, bởi vì thị vệ đại ca đi đưa bạc cho Thôi đại ca cuối cùng cũng đã quay về.
"Tôn đại ca, Thôi đại ca sống tốt chứ? Bà thím hàng xóm có giúp đỡ huynh ấy không?"
Tôn thị vệ nhìn ta, sờ sờ mũi, cười gượng.
"Chăm sóc... vô cùng tốt, Hắc cô nương, ngươi cứ yên tâm đi."
"Vậy thì tốt quá! Tôn đại ca, đa tạ huynh, hôm nay đại nhân muốn ăn thịt bò khô, ta làm dư một ít, huynh vất vả canh gác, chỗ này huynh cầm lấy mà ăn nhé!"
Tôn thị vệ nhận lấy thịt bò khô, môi mấp máy, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Sao thế, Tôn đại ca? Thôi đại ca có chuyện gì à?"
"Hắc cô nương, ngươi làm việc ở đây cũng không dễ dàng, số bạc kia, vẫn nên giữ lại bên người đi."
"Thôi công tử trông cũng khỏe mạnh, dù có làm gì đi nữa, chẳng lẽ lại nuôi không nổi bản thân?"
Ta cười tươi rói với y.
"Tôn đại ca không biết đấy thôi, Thôi đại ca là người đọc sách, không làm việc tay chân được đâu."
"Nhưng ta có sức! Ta sẽ hầu hạ đại nhân thật tốt để kiếm nhiều tiền, sau này gom đủ bạc, đợi Thôi đại ca đỗ tú tài, ngày tháng của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn!"
Tôn thị vệ không nói gì nữa, xoay người vào phòng bẩm báo.
Đến bữa tối, Hà Húc hiếm khi lại ban thưởng đồ ăn thừa cho ta, còn rất nhân từ mà bảo.
"Hắc Tử, ăn nhiều óc heo bồi bổ chút đi, mai lại bảo phòng bếp làm thêm."
Đại nhân lại chịu nói chuyện với ta rồi, ta vui vẻ đến mức ăn đến miệng bóng dầu.
"Được ạ, ta biết rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=5]
Đa tạ đại nhân!"
7
Người đến phủ đưa tiền quá nhiều, khiến Hà Húc bực bội không chịu nổi.
"Ngươi ra giữ cửa viện, chuyện nhỏ dưới năm nghìn vàng, đừng đến làm phiền bản quan."
Ta há hốc miệng, không thể tin nổi nhìn Hà Húc đang nằm trên ghế lắc, nghịch con chim ưng.
Năm nghìn vàng?
Trời ạ.
Cái thế đạo này thật không công bằng chút nào.
Có người vất vả sống chết cũng chẳng đủ ăn, có kẻ lại xếp hàng dâng năm nghìn vàng mà còn lười nhận.
Người bị từ chối nhiều quá, bèn bắt đầu nghĩ cách khác.
"Cô nương, đây là năm trăm lượng, cô nhận lấy đi."
Ta mờ mịt nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt hiền từ, cẩn thận đẩy bạc về lại chỗ bà ta.
"Đại nương, ta không cần đâu, ta có bổng lộc hàng tháng, ta không nhảy việc..."
Người phụ nữ nghe xong bỗng dưng bắt đầu lau nước mắt.
"Cô nương, cầu xin cô, nếu cô thấy ít thì vẫn còn đây.”
"Cầu xin cô nói giúp một câu trước mặt đại nhân, đứa con trai không ra gì của nhà ta thật sự không giết người, là đám tiện dân đó hợp lại muốn vu oan nó…”
"Ta dập đầu lạy ngươi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, xin ngươi làm ơn làm phước..."
Người phụ nữ quỳ xuống, túm lấy ống quần ta dập đầu lia lịa, còn không quên nhét một xấp ngân phiếu vào dưới vạt váy ta.
Ta chưa từng gặp cảnh này bao giờ, sợ đến mức ngồi thụp xuống, dạng chân lấy ngân phiếu ra khỏi đáy quần, lại nhét về vào trong lòng bà ta.
"Đại nương, ta không lấy, ta thật sự không lấy đâu, bà đem số tiền này đi bồi thường cho người bị con trai bà đánh chết đi, may ra họ sẽ không kiện nó nữa..."
Người phụ nữ vừa nãy còn hiền từ lập tức thay đổi sắc mặt, phun một bãi nước bọt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám tiện dân đó cũng xứng à? Một lũ sâu kiến, còn dám đấu với chúng ta? Phủ Thái Úy nhà chúng ta sẽ chơi với chúng đến cùng!"
Sắc mặt bà ta thay đổi quá nhanh, trên tay gân xanh nổi hằn lên.
Ta sợ bà ta trở mặt đánh ta, liền níu chặt khung cửa chạy thẳng vào trong phủ.
"Đại nương, đại nhân của ta sắp ăn cơm rồi, ta phải đi hầu hạ, ngài ấy không có ta thì không được..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận