Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÌ NỮ NHÓM LỬA CỦA GIAN THẦN

Chương 18

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:43:20
28
Sáng sớm hôm sau, trên tấm bảng cáo thị vừa được cơn mưa lớn gột rửa đã dán lên nỗi oan khuất của Lục gia.
Ngay trong đêm qua, Thừa tướng đương triều đã treo cổ tự vẫn tại phủ.
Trong bức tuyệt mệnh thư, lão ta đã thú nhận rằng suốt bao năm qua vẫn luôn bị ám ảnh bởi vụ án oan của Lục gia, đêm đêm trằn trọc không yên, trong lòng luôn thấp thỏm lo sợ oan hồn tìm đến báo thù.
Nay tuổi già sức yếu, lão ta quyết định phơi bày toàn bộ chân tướng về thảm kịch năm xưa, đồng thời liệt kê danh sách những kẻ liên quan, mà đứng đầu chính là đương kim Hoàng đế.
Trước bảng cáo thị, dân chúng tụ tập đông nghịt, tiếng hô "Chó săn bị giết khi thỏ chết!" vang vọng khắp kinh thành.
Không lâu sau, tin tức về biệt viện ngoài thành của Hoàng đế cũng bị phanh phui. Vàng bạc châu báu hàng tháng đều bị đưa đến đó để phục vụ việc luyện đan, triệt để dập tắt chút hy vọng cuối cùng của dân chúng dành cho bậc quân vương này.
Tại trà lâu, tiên sinh kể chuyện cầm lấy thanh phách, gõ nhịp rồi lớn tiếng thuật lại:
"Thượng thư vơ vét của cải, kỳ thực là để cung ứng cho việc luyện đan của Hoàng đế. Triều đình thối nát, gian thần lộng quyền, trung thần bị vùi dập, tất cả đều bởi Hoàng đế đạo đức suy bại..."
Những năm qua, dù thiên hạ không có chiến sự, thế nhưng thuế má ngày một nặng nề. Nhiều gia đình dù cày cấy quanh năm suốt tháng nhưng lúa gạo thu hoạch được vẫn không đủ để nộp thuế.
"Chính sách hà khắc còn tàn nhẫn hơn mãnh thú," cái gọi là thịnh thế huy hoàng rốt cuộc cũng sụp đổ trong một ngày...
Dân chúng nổi dậy vây đánh hoàng thành, cướp phá tư khố của quan lại. Những kẻ từng bị quan phủ áp bức nay đều nhân cơ hội mà báo thù rửa hận. Nghe nói, phu thê Thái úy bị đám đông ném đá đến chết, lão bà kia trước khi trút hơi vẫn còn mắng chửi dân chúng là tiện dân...
Giữa cơn hỗn loạn, Tôn thị vệ trở về phủ, mở toang khố phòng của phủ Thượng thư, lớn tiếng hô lên với dân chúng: "Những năm qua, đại nhân nhà ta vơ vét vô số tài sản, nhưng chưa từng tiêu xài cho bản thân. Ngoài số vàng bạc cung ứng cho Hoàng đế luyện đan, phần còn lại đều ở đây!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=18]

Đại nhân nói rồi, ngài ấy chẳng còn sống được bao lâu nữa, số vàng bạc này, tất cả đều tặng cho bách tính nghèo khổ trong thành!"

29
Cửa lao bị phá, đến khi cấm vệ quân kéo đến, chúng ta đã ra khỏi thành.
Tiểu Tam phấn khích không thôi, miệng nói không ngừng.
"Huynh lúc nào cũng chê Hắc Tử ngu ngốc, nhưng ta đã bảo rồi, Hắc Tử không hề ngốc đâu!
"Nếu không nhờ Hắc Tử lấy được bức thư tuyệt mệnh có chữ ký của Thừa tướng, huynh nghĩ mình có thể thoát ra dễ dàng như vậy sao?"
Tôn thị vệ cũng gật đầu phụ họa.
"Lúc siết cổ lão già đó, ta cũng không dám chắc. Nếu không lấy được bức thư ấy, e rằng đại nhân sẽ chết rất thảm."
"Ta đâu có làm gì to tát đâu, thư là do Tôn đại ca viết, ta chỉ tìm người chép lại một bản thôi mà, hehe..."
Xe ngựa xóc nảy, Hà Húc lười biếng tựa vào thành xe, lặng lẽ lắng nghe, dáng vẻ vẫn bình thản như trước.
Hệt như chẳng hề vừa bước qua cửa sinh tử, cứ như đây chỉ là một buổi sáng bình thường, hắn duỗi lưng tỉnh dậy trong phủ…
Ta cúi đầu cười nhẹ. Tốt lắm, đại nhân vẫn là đại nhân.

30
Trời đã khuya.
Hà Húc uống ba chén trà, thân hình lảo đảo kéo ta về phía giường, vừa đi vừa lầm bầm.
"Sao đầu ta lại choáng váng thế này? Đi thôi, lên giường ngươi xoa bóp cho ta một chút..."
Thấy hắn không đứng đắn, ta lập tức đạp một cước làm hắn ngã xuống, sau đó dùng dây thừng buộc chặt cổ áo, thắt lưng, thậm chí ngay cả ống quần cũng cột thành nút chết, kiên quyết kháng cự.
"Đại nhân, ta không đi! Ta thà chết cũng không leo lên cái giường đó!"
Hà Húc giả vờ không nghe thấy, ôm eo ta kéo về phía giường.
"Hắc Tử, ta không chê ngươi, thật sự không chê mà. Đi thôi, chúng ta lên giường rồi nói chuyện tiếp..."
Ta chợt nhớ lại ngày đầu vào phủ, lão quản gia từng bảo rằng sau này ta có thể phong quang mà về quê. Ta túm lấy cổ áo Hà Húc, nghiến răng nghiến lợi.
"Ngài đem hết bạc cho dân chúng rồi, chẳng phải bây giờ ngài tay trắng hay sao?"
Hà Húc tội nghiệp gật đầu, rồi thừa cơ hôn lên mặt ta một cái.
"Hắc Tử, sau này ngươi sẽ nuôi ta chứ? Dù sao thì ngươi cũng khỏe như vậy..."
Lòng ta thắt lại, chẳng còn sức giãy dụa, thân thể mềm nhũn ngã xuống, vừa vặn bị Hà Húc đón lấy.
"Sao ta lại khổ thế này... gặp ai cũng toàn là phường ăn bám..."
Hà Húc cười híp mắt, bế bổng ta lên giường, vừa đi vừa ngâm nga khúc hát phong nguyệt.
"Còn chưa thử mà, sao đã biết là ăn bám rồi..."

Bình Luận

0 Thảo luận