Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÌ NỮ NHÓM LỬA CỦA GIAN THẦN

Chương 16

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:42:57
Hắn thi đỗ trạng nguyên năm mười bốn tuổi. Trên đại điện, khi các đại thần đều bàn luận chuyện trị quốc, hắn lại nói với Hoàng đế cữu cữu của mình về chuyện thái bình thịnh thế, nên kịp thời hưởng lạc.
Bệ hạ đại nộ, không cho hắn vào triều. Nhưng sau đó lại âm thầm triệu kiến, hỏi hắn ‘thế nào là kịp thời hưởng lạc’?
Có lẽ vì bản tính hợp ý, dù Hà Húc có nói lời lộng ngôn đến đâu, bệ hạ vẫn rất tán thưởng.
Trong mắt bệ hạ, bên ngoài đã không còn ngoại họa, trong triều cũng không có nội loạn. Nửa đời trước bệ hạ hao tâm tổn trí tranh quyền đoạt thế, đến nay quả thật đã đến lúc nên vui hưởng.
Hà Húc liền dẫn Hoàng đế đến các chốn phong nguyệt, thu thập mỹ nhân khắp nơi.
Thậm chí còn xây riêng một khu vườn cách kinh thành ba mươi dặm, mỗi tháng tiêu tốn hàng nghìn cân than củi và bạc để luyện tiên đan trường sinh cho hoàng thượng.
Khoản chi tiêu này quá lớn, quốc khố không gánh nổi, bệ hạ bèn ra lệnh cho Hà Húc vơ vét của cải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=16]

Hắn vui vẻ nhận lời.
Để dễ dàng thu tiền, Hoàng đế giao cho hắn chức Hình bộ Thượng thư.
Hà Húc rất nhanh thích ứng, chỉ trong một tháng đầu tiên đã nhận năm mươi vạn lượng vàng để miễn tội chết cho một thế tử trong phủ Hầu gia.
Từ đó về sau, mọi chuyện không thể dừng lại.
Ban đầu vẫn có người tố giác, nhưng Hà Húc chỉ mỉm cười, nói với Hoàng đế: “Thần đứng trên đài cao này, cách trăm bước, bệ hạ nghĩ xem thần có thể bắn một mũi tên xuyên qua sau gáy đại nhân Trương không?”
Hoàng đế thích thú đánh cược: “Nếu ái khanh có thể bắn trúng lão già đó, trẫm sẽ ban cho khanh mỏ muối ở Giang Nam.”
Hà Húc cong môi, một tên đoạt mỏ muối.
Từ đó, chuyện hắn thu bạc đổi tội danh trở thành bí mật không ai dám nói trong triều.
Chỉ cần có người phạm tội, đêm hôm sau sẽ ôm rương vàng đến gõ cửa phủ Thượng thư. Ngày hôm sau, người phạm tội sẽ được thả về.
Chừng nào bệ hạ còn sống, Hà Húc còn có thể thịnh vượng.
Nhưng năm đó, hắn lại cự tuyệt phủ Thái úy.
...
“Vậy bây giờ hắn còn đường thoát không?”
Tiểu Tam cười nhạt: “Có chứ.”
“Là gì?”
“Cướp pháp trường.”

27
Ngày hành quyết của Hà Húc được định vào mười lăm ngày sau.
Tiểu Tam và Tôn thị vệ đi chuẩn bị cướp pháp trường, còn ta thì mò vào một căn tư trạch trong đêm tối.
Viện ba gian đèn đuốc sáng trưng, trong phòng một nam một nữ quấn lấy nhau, lời lẽ dâm tục không ngớt.
Ngay lúc hai người đang hăng say, ta lặng lẽ đứng ở đầu giường.
Thu Hồng vừa mở mắt thấy ta thì mặt cắt không còn giọt máu.
"Tân Hỉ?"
Ta sợ Thôi Xán giãy giụa gây phiền phức, liền vung một quyền đánh ngất hắn ta.
Không để ý Thu Hồng gào thét, ta dùng dây da trâu trói chặt hai kẻ trần truồng lại với nhau.
Có lẽ ông trời cũng thương ta, đột nhiên trời đổ mưa.
Mưa như trút nước, tí tách rơi trên phiến đá xanh, át đi mọi âm thanh trong phòng, khiến đám nha hoàn ngoài sân không nghe thấy gì.
Ta dội nước lạnh lên người Thôi Xán, hắn ta chỉ ngơ ngác một thoáng, rồi lập tức chửi ầm lên: "Đồ tiện nhân, Tân Hỉ, ngươi làm cái quái gì vậy? Mau cởi trói cho ta!
"Ngày mai ông đây nhậm chức chủ bộ ở Hình bộ, ngươi còn không mau lăn tới đây quỳ xuống nhận lỗi?
"Chỉ cần ngươi chịu nhận sai, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu ta vui vẻ, còn có thể để chủ nhân cũ của ngươi chết một cách thống khoái!"
Nhìn gương mặt dữ tợn của Thôi Xán, lòng ta chẳng hề gợn sóng.
"Sao ta lại từng nghĩ ngươi là người tốt chứ? Vì ngươi, ta đi suốt hai tháng trời vào kinh, trên đường sốt cao cũng không dám nghỉ, chỉ dám dùng tuyết để hạ nhiệt rồi tiếp tục lên đường.”
"Nửa tháng trước khi vào thành, lương thực cạn kiệt, ta phải nhai lá cây, uống nước tuyết, bụng đau đến mức cả đêm không ngủ được.”
"Nhưng ta chưa từng chùn bước, ta nghĩ rằng chỉ cần vào được kinh thành, kiếm đủ bạc, chúng ta sẽ có thể sống yên ổn. Thế mà ngươi lại đối xử với ta như vậy.”
"Thôi Xán, ta nhận, là ta mù rồi, mà kẻ mù thì phải trả giá. Nhưng ngươi dựa vào cái gì mà hãm hại đại nhân?!”
"Bút tích trên thủ bạ là do ngươi viết, người khác không biết, nhưng ta biết! Ngươi có thể bắt chước bít tích, từ nhỏ ngươi đã bắt chước được chữ trên cáo thị!"
Thôi Xán hừ lạnh, lười biếng phản bác: "Thì sao chứ? Tân Hỉ, ta đã cho hắn cơ hội. Nếu hắn giúp ta, ta đương nhiên sẽ báo đáp hắn.”
"Nhưng hắn không những không giúp, còn đánh ta bốn mươi trượng, đó là hắn tự chuốc lấy!"

Bình Luận

0 Thảo luận