Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÌ NỮ NHÓM LỬA CỦA GIAN THẦN

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:39:45
5
Hà Húc là người rất khó hầu hạ.
Việc nhiều, miệng lại độc, hễ có gì không vừa ý liền công kích người khác.
Nhưng vì Thôi đại ca, ta nghiến răng chịu đựng.
Nửa tháng sau, cuối cùng cũng có thư từ Thôi đại ca gửi đến.
[Tân Hỉ, nhà đại tẩu bên cạnh hết lương thực rồi, đèn dầu của ta cũng không sáng nữa, khi nào muội gửi bạc về?]
Vừa đọc xong thư, lòng ta như lửa đốt.
Đường ta đi đến đây mất gần hai tháng, lại ở trong phủ hơn hai tháng nữa.
Ta ăn ngon mặc ấm, gần đây còn có vẻ béo lên một chút, nhưng Thôi đại ca của ta...
Càng nghĩ ta càng buồn, lại nhớ lúc mới vào phủ, lão quản gia nói phải làm đủ ba tháng mới được lĩnh công tiền, hiện tại còn thiếu hơn mười ngày nữa, ta sốt ruột đến mức bật khóc.
Đúng lúc hôm nay Hà Húc được nghỉ, hắn không lên triều thì thích ở trong sân huấn luyện chim ưng của mình.
Một người một chim, mắt to trừng mắt nhỏ, cứ thế nhìn nhau suốt hai, ba canh giờ.
Chắc là tiếng khóc của ta hơi to, nên bị hắn nghe thấy.
"Khóc vì thấy mình xấu quá à?"
Ta mờ mịt ngẩng đầu, đột nhiên nhớ ra lúc nãy ta còn đang lau cái gương làm bằng vàng ròng ở bên cạnh hắn.
Vì sợ nó bị hoen gỉ, ta đã hà hơi rồi cẩn thận lau suốt nửa canh giờ.
Chắc là hắn hiểu lầm...
...
Ta vừa khóc vừa trải lá thư ra cho hắn xem.
"Đại nhân, ta có thể ứng trước một ít công tiền không?"
"Ngài cứ yên tâm, ta vẫn sẽ chăm chỉ làm việc, không lĩnh không công đâu..."
Hà Húc nhắm mắt dưỡng thần, lười nhác đáp: "Nhà ngươi không còn ai nữa, lĩnh công tiền làm gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-nh-m-l-a-c-a-gian-th-n&chuong=4]

Trong phủ thiếu đồ ăn chắc?"
Đúng là không thiếu thật.
Hà Húc ăn uống cực kỳ tinh tế, mỗi bữa đều có mười món, nhưng hắn ăn rất ít, phần lớn đều ban thưởng cho ta.
Ta đem chuyện của Thôi đại ca kể ngắn gọn một lượt, hắn nghe xong, hồi lâu không nói gì.
Không biết hắn nghĩ đến cái gì, khẽ bật cười, giọng điệu đầy mỉa mai.
"Không có chút bạc, quả nhiên chẳng ai muốn chờ đợi."
Chưa đợi ta hiểu hết ý trong lời hắn, hắn đã phân phó: "Đi, lĩnh hai mươi lượng bạc gửi đến thôn Đồng Hoa, tiện thể mang thêm mấy bao bột mì trắng."
Ta cảm động rơi nước mắt.
"Đại nhân, ngài không giống lời đồn, ngài đúng là người tốt!"
"Sau này ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của ngài!"
Hà Húc chậc một tiếng, so với sự báo đáp của ta, hắn hiển nhiên hứng thú với lời đồn hơn.
"Lời đồn thế nào?"
Ta nghiêng đầu, gãi gãi đầu.
"Không dễ nghe lắm, ta không nói cho ngài đâu."
"Không sao, bổn quan lòng dạ rộng rãi, nghe cho vui thôi."
Ta nghĩ cũng phải, người ta vẫn nói bụng tể tướng có thể chống thuyền.
Dù đại nhân không phải tể tướng, nhưng hắn là quan lớn như vậy, chắc không phải người nhỏ nhen.
Thế là ta liền kể ra vanh vách như đậu trút vỏ.
"Người ta nói ngài tham tiền thành tính, còn hơn cả Chu Bát Bì, ngay cả chim én bay qua cửa ngài cũng bị ngài nhổ hai cọng lông làm quạt."
Hà Húc nhướng mày, không lên tiếng phản bác.
"Còn nói ngài chuyên lừa gạt, dựa vào quyền lực trong tay để hoành hành ngang ngược."
"Hễ có ai đến cầu xin ngài làm việc gì, ngài liền mở miệng sư tử ngoạm, chỉ cần có bạc, chuyện đen cũng biến thành trắng, tội tử hình cũng có thể giảm thành lưu đày."
Hà Húc cười ôn hòa.
Thấy hắn không những không tức giận mà còn rất vui vẻ, quả nhiên chỉ coi là chuyện cười mà nghe, ta lại càng hăng say kể tiếp.
"Còn nói, mấy cô nương trèo lên giường ngài vốn không phải vì thích ngài. Ngài là tai họa như vậy, làm gì có ai thích chứ? Họ trèo lên giường ngài chỉ vì muốn gả vào phủ tiêu xài gia tài của ngài, ăn của ngài, uống của ngài, hưởng phúc nửa đời sau!"
Nghe đến đây, chân mày Hà Húc nhăn chặt lại, hắn uể oải mở mắt.
"Chửi bổn quan thì thôi đi, còn muốn tiêu bạc của bổn quan? Mơ đi."
Ta gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy, mơ đi! Bọn họ không xứng với ngài!"
Hà Húc cười như không cười nhìn ta, nhấc chân bước ra ngoài sân.
Đi được nửa bước, hắn lại quay đầu nhìn ta, mỉm cười.
"Hắc Tử, ngươi biết vì sao bổn quan cho ngươi ứng trước công tiền không?"
Ta thành kính đáp.
"Vì đại nhân có lòng tốt!"
"Không, vì ngươi xấu."
"Người xấu như ngươi, nếu không có chút bạc để người ta nhớ đến, thì rất khó gả đi đấy."
Nói xong, hắn không quay đầu lại mà rời đi luôn.
Ta gãi đầu, không hiểu gì, bèn hỏi ám vệ trốn trên cây.
"Đại nhân có ý gì? Sao ta nghe không hiểu?"
Lá cây xào xạc lay động, một lúc lâu sau mới có tiếng trầm thấp vọng xuống.
"Hắc Tử, đại nhân lòng dạ hẹp hòi, sau này ngươi ít nói sự thật đi."

Bình Luận

0 Thảo luận