Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI HẮC LIÊN HOA SỐNG LẠI

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-03-18 17:12:55
8

Trong buổi lễ tựu trường mới, tôi chỉ đ/á/n/h một trận đã nổi danh.

Còn Lục Thiên Thiên vì h/a/i người nên h/a/i mình, trở thành con chuột chạy qua đường ai cũng muốn đ/á/n/h.

Dù sao thì mọi người cũng không ngốc, ai muốn kết bạn với một người đã nham hiểm lại còn từng n/u/o/t sống ếch chứ?

Vì thế, Lục Thiên Thiên không còn được gọi là Lục Thiên Thiên nữa.

Mọi người bắt đầu gọi cô ta là "Lục Ếch Nhái", "Lục Hôi Miệng", "Lục Không Thấy Camera"...

Tôi nghe mà không biết nên khóc hay cười.

Nhưng sự việc phát triển thành thế này, coi như đã c/a/t đứt cơ hội làm nữ chính sảng văn ở trường của cô ta.

Đời này, cô ta không còn cách nào kéo bè kết phái, điều khiển tập thể b/a/t n/a/t tôi như kiếp trước nữa.

Không còn cách nào khác, Lục Thiên Thiên đành phải ngoan ngoãn im lặng suốt một thời gian dài.

Nhưng như thế làm sao có thể đủ chứ?

Cô ta phải chịu đau khổ cả thể x/a/c lẫn tinh thần, trải qua tất cả những đau khổ mà tôi đã trải qua ở kiếp trước thì mới có thể trả hết món nợ này.

Chiều tối, tôi hẹn Đàm Gia Hòa đi xem kịch. Trên đường đi, tôi đặt một tấm giấy báo nhập học trước mặt cậu.

"Muốn làm bạn học với chị không?"

Tám năm trước, cậu cùng tôi rời khỏi thành phố Tần.

Lúc đó, tôi không đưa cậu về nhà, mà sắp xếp cho cậu ở một căn hộ dưới tên tôi.

Tôi hiểu sâu sắc rằng việc nhồi nhét kiến thức nhàm chán đối với một thiên tài như cậu là một sự báng bổ. Vì thế, tôi đã tự mình chọn mười chuyên gia trong ngành làm thầy giáo cho cậu.

Thiên phú cộng với nỗ lực.

Hiện tại, Đàm Gia Hòa đã thành thạo mọi thứ, từ tài chính toán học, nghi lễ, diễn thuyết rồi đến cưỡi ngựa, trà đạo, golf, không gì là không tinh thông. Cậu hoàn toàn không cần phải đi học cùng tôi.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-h-c-li-n-hoa-s-ng-l-i&chuong=8]


Nhưng tôi cần tìm một lý do để Lục Thiên Thiên tiếp tục gây chuyện.

Cậu hơi bối rối nhận lấy: "Sao đột nhiên chị lại muốn em đi học trường chính quy vậy?"

Tôi không đổi sắc mặt, thuận miệng vẽ bánh: "Chỉ là thấy em học MBA mở rộng mối quan hệ cũng không tệ. Dù sao thì sau này tập đoàn Lục thị cũng phải giao cho em quản lý."

Cậu trầm ngâm một lúc rồi nói thẳng: "Chị muốn em đi kích động Lục Thiên Thiên phải không?"

Tôi giật mình, sao cậu nhóc này lại thông minh quá vậy.

Tuy tất cả ưu điểm của cậu đều được đào tạo theo tiêu chuẩn sở thích của Lục Thiên Thiên, nhưng tôi chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt cậu.

Nhưng tôi cũng không hề cảm thấy lo lắng: "Sao em biết?"

Cậu mỉm cười một cách bất đắc dĩ: "Chị không phải người thích làm việc vô ích nhưng lại bảo em đi học giáo trình MBA mà em đã qua từ lâu. Trong toàn bộ chuyện này, biến số duy nhất chính là Lục Thiên Thiên, nên em đoán có liên quan đến cô ta. Hơn nữa, dường như chị rất ghét cô ta."

Bị một người nhỏ hơn hai tuổi vạch trần tâm tư, tôi thấy hơi bực mình.

"Cô ta đã làm những chuyện không thể tha thứ đối với chị, chị khuyên em đừng khuyên chị rộng lượng hơn. Không thì chị nhất định sẽ ném em ra khỏi xe."

Nói xong, tôi giơ nắm đ/ấ/m to bằng cái bánh bao lên d/o/a cậu.

Đàm Gia Hòa mỉm cười, lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay tôi, nhẹ nhàng đè xuống.

"Không đâu."

Chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng lại đầy kiên định.

"Đợi em xử lý xong chuyện cổ phiếu của Lục thị sẽ đi báo danh."

Tôi khẽ tựa vào vai cậu, đầu ngón tay lắc lư ly r/u/o/u: "Không vội."

Dù sao thì, Lục Thiên Thiên cũng không chạy đi đâu được.

Cậu khẽ đáp một tiếng, cầm lấy ly r/u/o/u của tôi.

"Còn hai mươi phút nữa mới đến nơi, chị ngủ thêm một lát đi."

"Được." Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, Đàm Gia Hòa hơi ngẩng đầu.

Dựa theo dấu son môi của tôi, cậu uống cạn phần r/u/o/u còn lại.

Sau đó, cậu cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.

Cậu tưởng tôi đã ngủ.

Nhưng thật ra, tôi vẫn tỉnh.

Tôi híp mắt, nhìn màu đỏ ửng lan dần lên vành tai cậu rồi lại chậm rãi tan đi.

Khóe môi tôi cong lên, như một con cáo vừa bắt được thỏ.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận