Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI HẮC LIÊN HOA SỐNG LẠI

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-03-18 17:14:56
Bao bì này, quen thuộc quá.

Kiếp trước, Lục Thiên Thiên cũng dùng chiêu này.

Lúc đó, đầu óc tôi không tỉnh táo, bị cô ta dụ uống nước có pha loại thuốc gây ảo giác này.

Đến khi tỉnh lại, tôi đã bị đưa đến một vùng ngoại ô xa lạ.

Ngô Tiểu Hải, đứa con trai đần độn của mẹ Ngô đang đè lên người tôi, gần như phát điên.

Đêm đó, gió mưa gào thét.

Bóng tối và sắc đỏ đan xen, vẽ nên b/u/c tranh nhuốm đầy tủi nhục trong hồi ức.

Tiếng khóc và cầu cứu dữ dội không ngừng đ/ậ/p vào màng nhĩ sưng tấy.

Tôi đã cố gắng gọi điện cầu cứu nhưng lại bị Ngô Tiểu Hải, kẻ có xu hướng b/a/o l/u/c b/e g/a/y từng ngón tay một.

Tôi t/u/y/e/t v/o/ng, trong lòng chỉ còn biết cầu nguyện, mong ba mẹ sẽ sớm đến cứu tôi.

Nhưng cho đến khi trời sáng, điện thoại vẫn nằm im lìm trong bụi cỏ không xa.

Họ chưa từng để ý đến sự mất tích của tôi.

Sau khi phát tiết xong, Ngô Tiểu Hải tiện tay ném x/a/c tôi đi.

Chỉ có một bà cụ không quen biết, vì thấy thương xót cho tôi thân tàn ma dại mà đắp cho tôi một chiếc chiếu rơm.

Bà ấy đã báo cảnh sát.

Nhưng nhà họ Lục sợ scandal sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu nên kiên quyết che giấu mọi chuyện, không tổ chức tang lễ.

Sau đó, lớp đất vàng chôn vùi mọi sự thật, chỉ để lại một khoảng tĩnh mịch không còn tiếng vọng.

Tôi nắm c/h/ặ/t chai thuốc gây ảo giác, tim đập thình thịch một cách dữ dội.

Tuyệt vời.

Quá hoàn hảo.

Tôi đã đợi hơn mười năm rồi, cuối cùng cũng đợi đến giây phút này.

Đúng lúc đó, mẹ Ngô đi ngang qua, vẻ mặt đầy tò mò:

"Cô chủ, cô đang tìm gì trong phòng cô hai vậy? Cần tôi giúp không?"

Tôi khựng lại, khóe môi từ từ cong lên.

"Không cần đâu, mẹ Ngô, tôi nhớ con trai bà sống gần khu Lộ Hà, đúng không?"

11

Một tiếng sau, tôi đang đứng trước cửa nhà Ngô Tiểu Hải thì nhận được điện thoại của Đàm Gia Hòa.

"Em không sao rồi, bây giờ em sẽ đi tìm chị ngay lập tức."

Tôi trấn an cậu: "Nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa chị qua thăm em."

Trong phòng đột nhiên phát ra vài tiếng động không thể miêu tả, Đàm Gia Hòa lập tức căng thẳng.

"Chị đang ở đâu? Có nguy hiểm không?"

Nói xong, bên kia vang lên tiếng lạch cạch. Cậu đang xuống giường!

Tôi vội bảo cậu nằm lại:

"Tôi không sao."

"Là Lục Thiên Thiên."

Bên kia thở phào, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Em đợi chị ở b/ệ/n/h viện."

Cúp điện thoại, tôi lại lắng tai nghe động tĩnh trong phòng.

Trận chiến này có lẽ còn kéo dài thêm một lúc nữa, tôi ném máy ảnh cho thuộc hạ.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-h-c-li-n-hoa-s-ng-l-i&chuong=10]


"Chụp cho thật rõ, nhất là mặt."

Lục Thiên Thiên.

Lần này, tôi sẽ không tha cho cô đâu.

...

Trong b/ệ/n/h viện, mùi thuốc khử trùng vô cùng gay mũi.

Tôi thong thả gọt trái táo thật cẩn t/h/ậ/n.

Đàm Gia Hòa nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ: "Đừng gọt nữa, chị mà gọt nữa thì chỉ còn cái lõi thôi."

Tôi cúi đầu nhìn, quả thật là tôi xuống d/a/o hơi mạnh.

"Vậy đừng ăn nữa."

Cậu vội vàng giật lấy phần táo còn sót lại.

"Em không chê."

Nói xong, cậu lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi đặt d/a/o gọt trái cây xuống, cầm túi lên.

"Dưỡng thương cho tốt, chị về nhà một chuyến đã."

Đàm Gia Hòa tỏ ra khó hiểu: "Còn việc gì sao?"

Đương nhiên là có việc, tối nay sẽ có một màn kịch hay diễn ra.

12

Trên đường về, tôi đặt một chiếc bánh kem bình thường qua mạng. Khi tôi về đến nhà, Lục Thiên Thiên vẫn chưa quay lại.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm mươi của ba. Nhưng vào buổi tối, khi ba mẹ về đến nhà, sắc mặt họ có vẻ không được tốt lắm.

Gần đây, tập đoàn Lục thị liên tục gặp phải những tin tức tiêu cực. Đầu tiên là công ty trang sức của họ bị phát hiện có mức phóng xạ vượt chuẩn, sau đó là tin đồn ba ngoại tình.

Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, giá trị thị trường của tập đoàn đã bốc hơi mất vài trăm triệu.

"Rõ ràng trước đây mọi thứ vẫn ổn mà, sao từ khi em gái về..."

Trong bữa cơm, tôi cố tình than thở.

Tôi lặp lại những lời Lục Thiên Thiên đã nói ở kiếp trước cho ba mẹ nghe.

Được tôi g/o/i ý, mẹ cũng bắt đầu nhớ lại.

"Giờ con nói mới nhớ, đúng ngày Thiên Thiên về, dự án mà chúng ta đã vất vả chuẩn bị bao lâu lại bỗng nhiên thất bại."

"Từ đó đến nay, doanh thu của Lục thị cứ liên tục đi xuống."

"Hay là đúng như Yên Yên nói, nó trở về để khắc chúng ta?"

Dù ba không nói gì nhưng giữa hai hàng lông mày đã hiện rõ vẻ tức giận.

Ba tôi im lặng một lúc lâu rồi mới gọi mẹ Ngô đến:

"Bà thu xếp đồ đạc, ngày mai bảo Thiên Thiên chuyển đến căn nhà ở ngoại ô đi."

"Choang" một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đất.

Tôi nhìn về phía âm thanh vang lên, thấy Lục Thiên Thiên đang đứng ở cửa.

Mưa khiến mái tóc của cô ta ướt sũng, từng sợi bết lại thành những lọn tóc rời rạc.

Bên chân cô là một chiếc bánh kem đã vỡ nát.

Đúng là con gái ngoan của ba mẹ.

Ngay cả trong tình cảnh này mà cô ta vẫn còn nghĩ đến việc mừng sinh nhật ba.

Trước khi bước vào nhà, chắc chắn cô ta đã cẩn t/h/ậ/n che chiếc bánh dưới lớp áo của mình.

Có lẽ, cô ta nghĩ rằng sau khi ba ăn chiếc bánh này, ông ta sẽ đối xử tốt với mình như trước kia.

Nhưng liệu ba có cảm kích không?

Tôi nghĩ là không.

So với con gái, ông ta yêu tiền bạc và địa vị hơn.

"Ba mẹ, các người đang nói gì vậy?"

Lục Thiên Thiên cảm thấy khó tin đến mức bước chân cũng khẽ run rẩy.

"Con chẳng làm gì cả, sao có thể khắc ba mẹ được?"

Ba nhìn cô ta một cách ghét bỏ:

"Con nhìn lại mình đi, có chút nào giống cô chủ của một gia đình danh giá đâu!"

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận