4
Vài năm sau, dưới sự chỉ dẫn của tôi, ba mẹ đã khởi nghiệp thành công.
Họ xem tôi như ngôi sao may mắn, càng ngày càng cưng chiều tôi hơn, thậm chí còn chuyển 10% cổ phần công ty sang tên tôi.
Tất nhiên không phải vì họ yêu thương tôi nhiều đến thế, mà là tin rằng, tôi có thể mang lại cho họ nhiều lợi nhuận hơn.
Năm mười hai tuổi, tôi đã trở thành phú bà trẻ nổi tiếng, đi đâu cũng có người hầu riêng.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Tôi phải chuẩn bị trước cho tám năm sau, ngày Lục Thiên Thiên trở về.
Tôi lặng lẽ quay về thành phố Tần một chuyến, khi tìm thấy Đàm Gia Hòa, cậu đang cởi trần, bị dượng dùng r/o/i đ/á/n/h đòn đến chảy m/a/u.
"Tiền của tao và dì mày đâu phải gió thổi tới. Mày đã ở đây ăn không ngồi rồi thì thôi, còn không chịu làm việc đàng hoàng! Tao bảo mày đọc sách à! Sao tao bảo mày chăm lợn mà mày không làm cho tốt hả?"
Nhưng rõ ràng, Đàm Gia Hòa mới chỉ mười tuổi.
Con trai người đàn ông vừa gặm một bắp ngô ngọt còn bốc hơi nóng vừa liên tục x/u/i g/i/u/c ba đ/á/n/h tiếp.
Cậu thiếu niên vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng, sống lưng thẳng tắp, không hề tỏ ra sợ hãi, yếu đuối.
Đây là lần thứ hai tôi gặp cậu.
Lần đầu tiên, là trước mộ của tôi.
Sau khi ra tù, tôi biết rõ b/ệ/n/h của bản thân không thể chữa khỏi nên đã quyên góp hết số tiền ba mẹ gửi cho những t/r/e e/m nghèo không được đi học.
Đàm Gia Hòa là người duy nhất trong số những đứa trẻ đó đến thăm mộ tôi.
Khi đó, cậu đã thành công trong sự nghiệp, còn tôi thì cũng nằm dưới b/i/a mộ được mười năm.
Chính những bông cúc trắng cậu mang đến đã giải thoát cho linh hồn tôi, cho tôi có cơ hội sống lại một lần nữa.
Cuối cùng, tôi đã dùng năm nghìn tệ để c/a/t đứt mối quan hệ giữa cậu với gia đình người dì.
Khi tôi đưa tiền qua, đôi mắt Đàm Gia Hòa lóe lên sự không thể tin nổi, nhưng rất nhanh sau đó, khóe mắt cậu đã rơm rớm nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-h-c-li-n-hoa-s-ng-l-i&chuong=3]
Cậu chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi nhưng lại thấp hơn tôi cả một cái đầu.
Tôi cúi người, chìa tay về phía cậu: "Em có muốn đi với chị không?"
Cậu không hề do dự đáp: "Muốn."
"Sẽ phải chịu nhiều khổ cực đấy."
"Em không sợ."
Đã lâu rồi tôi không được thấy ánh mắt kiên định như vậy.
Tôi cởi áo khoác, phủ lên thân hình gầy yếu của cậu rồi dẫn cậu lên xe.
Phía sau, gia đình người dượng tham lam kia vẫn đang vui vẻ đếm tiền.
Họ không biết, số tiền đó là tiền có số sê-ri liên tiếp, thứ mà tôi mua lại từ một tên trộm với giá cao.
Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ phải vào tù vài năm với tội danh trộm cắp.
Tôi nắm tay Đàm Gia Hòa bước lên xe.
Cậu thiếu niên ấy sợ vết bẩn trên quần áo làm dơ ghế, lúc đầu còn hơi rụt rè.
"Em về nhà với tư cách là em trai của chị. Nếu em muốn trở thành một người có thể đứng trên vạn người thì trước tiên đừng bao giờ tự coi bản thân là người thấp kém."
Cậu thiếu niên sững người rồi chậm rãi ngồi xuống một cách thản nhiên.
Chỉ là vừa đóng cửa xe, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh kinh ngạc:
"Chị ơi! Chị phải không?"
Mẹ kiếp.
Tôi bỗng cảm thấy hơi nhức đầu.
Hào quang nữ chính truyện sảng văn của cô ta đã mạnh đến mức này rồi sao, ngay cả thế này cũng có thể tình cờ gặp?
Quản gia cũng phát hiện ra Lục Thiên Thiên và tôi có khuôn mặt giống nhau như đúc, lẩm bẩm: "Cô chủ, đây là..."
Tuy nhiên, tôi còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo của Đàm Gia Hòa đã quét qua, cậu lên tiếng trước:
"Chuyện không liên quan đến ông, đừng hỏi nhiều."
Chậc, cũng khá biết ý đấy chứ.
Tôi hài lòng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy đã nói vậy rồi, ông biết phải làm sao rồi chứ?"
Quản gia suy nghĩ một lát rồi đ/ạ/p mạnh vào chân ga, nhanh chóng phóng đi thật xa.
"Cô chủ yên tâm, tôi không thấy gì cả."
Phía sau, Lục Thiên Thiên đã đuổi theo, cô ta vừa bám được lên cửa xe đã bị bùn từ bánh xe bắn lên đầy người.
Cô ta không đứng vững, cả người nhào thẳng xuống tuyết, ngã sấp mặt như chó gặm bùn.
Cô ta muốn tiếp tục đuổi theo nhưng vì đang mang đôi giày lớn hơn vài size nên cứ chạy được vài bước lại vấp té rồi ngã xuống đất.
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Đến khi bóng dáng của cô ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tôi mới thu hồi ánh mắt.
Đàm Gia Hòa đang chăm chú nhìn tôi.
Cậu nắm c/h/ặ/t hai tay, dưới làn da trắng bệch, từng đường gân xanh nổi lên.
Tôi hỏi cậu sao thế.
Cậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cất giọng khàn khàn đáp:
"Em sẽ không để chị hối hận vì đã mua em."
Trong làn gió ấm áp, cậu thiếu niên chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Đứa trẻ ngốc, tất nhiên chị sẽ không hối hận.
Vì tôi biết, chỉ cần năm năm nữa, cậu sẽ trở thành người điều hành tài giỏi nhất thành phố Tần.
Đồng thời cũng là con d/a/o sắc nhọn nhất mà tôi dùng để đ/â/m thẳng vào nhà họ Lục.
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận