Tuy không dám chửi bới công khai, nhưng lại âm thầm ra tay rất độc khiến trên người Lục Thiên Thiên có không ít chỗ bị bầm tím.
Tôi chợt nhớ lại kiếp trước, tôi cũng từng ở tạm nhà họ Lục một thời gian ngắn.
Khi đó, mẹ Ngô cũng vậy, dưới sự x/u/i g/i/u/c của Lục Thiên Thiên, đã trăm phương nghìn kế l/a/m n/h/u/c tôi.
Chỉ tiếc, khi ấy tôi quá ngu ngốc, nghĩ rằng người đưa cho mình chiếc bánh bao thiu cũng là người tốt.
Tôi gõ cửa kính, âm thanh trong trẻo lập tức khiến hai người họ tỉnh táo lại.
Mẹ Ngô lúng túng nhìn tôi: "Cô chủ..."
"Bà, trừ một tháng lương."
Lục Thiên Thiên đắc ý nhìn mẹ Ngô:
"Nghe rõ chưa? Tôi là cô hai của nhà họ Lục, còn bà chỉ là một con chó của nhà họ Lục thôi. Đấu với tôi, bà chán sống rồi phải không?"
Chưa đợi cô ta nói hết, tôi đã thản nhiên nói tiếp:
"Còn cô, một tháng không được ra khỏi cửa."
Lần này đến lượt Lục Thiên Thiên ngớ người: "Tại sao chứ!"
Chẳng tại sao cả.
Ở nhà họ Lục, tôi là người có quyền quyết định tuyệt đối.
Mẹ Ngô cũng châm biếm không chút kiêng nể:
"Hừ, gà rừng vẫn cứ là gà rừng thôi, thật sự tưởng mình là phượng hoàng sao?"
Chủ tớ thân thiết kiếp trước giờ lại trở thành kẻ thù. Tôi thản nhiên thưởng thức màn kịch, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-h-c-li-n-hoa-s-ng-l-i&chuong=6]
Tôi cầm vé máy bay đi nghỉ ở Venice trên tay, lặng lẽ quay lưng đi, mặc kệ cuộc chiến tranh thế giới mới của hai người họ.
Một tháng, đủ để cho hai người bọn họ xé x/a/c nhau rồi.
7
Tôi phải công nhận, khả năng chiến đấu của mẹ Ngô quả thực rất đáng nể.
Sau kỳ nghỉ, khi tôi quay về, Lục Thiên Thiên đã bị chọc tức đến nỗi mặt nổi đầy mụn.
Điều này khiến cho khuôn mặt vốn đã không xinh đẹp của cô ta càng thêm thảm h/a/i.
Khi ba tôi về nhà, thấy khuôn mặt sưng đỏ mủ loét đó, lập tức ra lệnh từ nay cô ta phải ăn riêng trong bếp.
Lý do là: Ảnh hưởng đến sự ngon miệng của cả nhà.
Tôi đã phải bấm đùi đến tím bầm mới không bật cười thành tiếng.
Lục Thiên Thiên bưng bát, liếc tôi một cái đầy căm tức, như thể đang nói: "Chị đợi đấy."
Nhưng nữ chính sảng văn vẫn là nữ chính sảng văn, cô ta nhanh chóng tìm được chiến trường lợi thế của mình.
Theo sự sắp xếp của ba mẹ, cô ta được nhập học vào ngôi trường quý tộc nơi tôi đang học.
Trong buổi lễ khai giảng, tôi với tư cách là đại diện học sinh cũ lên phát biểu.
Nhưng khi mở bài diễn văn ra, tôi lập tức phát hiện một con ếch c/h/e/c bị ép dẹp bên trong.
Tuy nó nhỏ nhưng vẫn đủ để khiến tôi phát điên.
Dưới sân khấu, Lục Thiên Thiên cười đầy ác ý.
Chỉ có cô ta biết, từ nhỏ tôi đã sợ những thứ nhớt nhớt trơn trơn như thế này đến mức nào.
Nhưng những chiêu trò này đều đã lỗi thời rồi.
Kiếp trước, sau khi tôi được đón về nhà học Lục, ba mẹ đã sắp xếp cho tôi vào học cùng lớp với cô ta.
Lúc đó, Lục Thiên Thiên tìm vài con ếch c/h/e/c, lén cho vào cặp sách của tôi.
Cảm giác cứng đờ, lạnh lẽo của chúng đã đánh thức nỗi sợ tích tụ từ những ngày ngủ dưới gầm cầu. Tôi lập tức hoảng loạn la hét trong lớp học. Điều đó khiến tin đồn con gái lớn nhà họ Lục là đứa ngốc lan đi khắp nơi.
Trong quãng thời gian ngắn ngủi ở trường, tôi bị cô lập, bị vu khống, bị b/a/t n/a/t.
Cho đến khi ba mẹ kéo tôi đi thế tội cho cô ta.
Nhưng kiếp này sẽ không như vậy nữa.
Vài năm trước, tôi đã cố tình thuê một căn hầm tối tăm ẩm ướt, ép bản thân phải ở cùng chỗ với đám sinh vật đó.
Lần đầu tiên, tôi chỉ chịu được nửa tiếng.
Khi Đàm Gia Hòa kéo tôi ra, đôi môi tôi đã tái nhợt nhưng vẫn yêu cầu cậu nhốt tôi thêm một lúc nữa.
Tôi đã mất ba tháng để hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ với động vật lưỡng cư.
Bây giờ, tôi chỉ cười khẩy, bình tĩnh đóng tập tài liệu đựng bài phát biểu lại, cầm micro:
"Với tư cách là đại diện học sinh cũ, tôi hy vọng các bạn đều có thể hiểu."
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận