"Dù con có khắc hay không thì cũng phải chuyển đi. Ba không muốn nhìn thấy con nữa."
Mẹ định mở miệng cầu xin giúp cô ta nhưng chỉ một cái nhìn nghiêm khắc của ba là bà đã không dám lên tiếng nữa.
Vốn dĩ, Lục Thiên Thiên đã ít khi được gặp ba mẹ. Bây giờ, nếu cô ta chuyển ra ngoại ô thì càng không có cơ hội vun đắp tình cảm.
Cô ta "phịch" một tiếng, quỳ xuống đất, vừa khóc vừa van xin ba đừng đuổi mình đi.
Biểu cảm giống hệt như kiếp trước khi tôi bị đưa vào tù, vừa bất lực vừa đáng thương.
Nhưng làm sao ba mẹ có thể thương xót cô ta?
Bữa cơm vừa kết thúc, họ đã bảo mẹ Ngô thu dọn hành lý cho cô ta.
Hành động của ba chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Lục Thiên Thiên hoàn toàn tắt ngấm.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, giọng nói đầy trách móc:
"Ba, sao ba lại đối xử với con như vậy! Mẹ, sao mẹ không cầu xin giúp con? Con là Thiên Thiên đây mà, từ khi con trở về với dáng vẻ này, các người chưa từng hỏi con đã trải qua những gì thì đã vội đuổi con đi! Rõ ràng hồi nhỏ các người từng nói, con mãi mãi là đứa con được yêu thương nhất mà! Sao các người lại thay đổi? Sao lại đối xử với con như vậy!"
Ba tôi nhìn cô ta như nhìn một kẻ điên:
"Tất cả đều do con tự chuốc lấy! Từ khi con về, con đã gây ra bao nhiêu chuyện cho ba. Nếu con ngoan ngoãn như chị con, chúng ta có đuổi con đi không?"
"Vậy ai là người khiến con trở nên như ngày hôm nay!"
Lục Thiên Thiên hét lên một tiếng, đột nhiên chộp lấy con d/a/o ăn trên bàn, chĩa về phía ba mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-h-c-li-n-hoa-s-ng-l-i&chuong=11]
Tôi lặng lẽ lùi lại, nhường sân khấu cho cô ta.
"Chính là các người, đúng vậy, chính các người. Năm đó, con bị nước cuốn trôi, sao các người không tìm con, con đã đợi các người ở thành phố Tần lâu như vậy. Sao các người không đến tìm con? Con trở thành như thế này, tất cả đều là do các người h/a/i!"
Thực ra, sau khi ba mẹ đến Quảng Thâm, họ đã nhờ người tìm cô ta thêm một năm nữa.
Nhưng tôi đã nhờ Đàm Gia Hòa mua chuộc thám tử tư mà họ thuê.
Vì vậy, mỗi lần kết quả đều là: "Xin lỗi, vẫn chưa tìm thấy."
"Con phát điên rồi à!"
Ba bị hành động của cô ta chọc giận, đứng dậy định đ/á/n/h người.
Nhưng Lục Thiên Thiên đã ở bên bờ vực của sự sụp đổ, thấy ba nổi giận, cô ta đột nhiên nở một nụ cười quái dị và vung con d/a/o trong tay lên.
Ba tránh không kịp, bụng dưới bị rạch một vết thương lớn.
Tiếp theo, cô ta lại chĩa mũi d/a/o về phía mẹ.
"Nó điên rồi! Nó bị b/ệ/n/h thần kinh rồi! Mau gọi người đến bắt nó đi!"
Mẹ hoàn toàn không quan tâm đến ba đang nằm dưới đất, vừa hét lớn vừa trốn sau lưng mẹ Ngô.
Vợ chồng vốn như chim cùng rừng. Vậy mà đến khi gặp nạn thì mỗi người lại bay một nơi.
Hôm nay, cuối cùng tôi cũng được chứng kiến điều đó.
Chỉ có điều, sao mẹ Ngô có thể từng thấy cảnh tượng này, hai mắt trợn ngược, ngất đi tại chỗ.
Lục Thiên Thiên vẫn đang từng bước tiến gần.
Mẹ đã sợ đến hồn xiêu phách lạc từ lâu, chỉ biết quanh cột nhà để trốn.
Hai người cứ đuổi nhau quanh cột khiến tôi xem mà cảm thấy vô cùng buồn cười.
Tôi lấy khăn ăn lau miệng, làn váy tôi đột nhiên bị ba túm lấy.
"Yên Yên, gọi xe cấp cứu!"
Ông ta như đang bám víu lấy cọng rơm cuối cùng, hy vọng tôi có thể cứu mạng ông ta.
Nhưng mà, tôi chẳng quan tâm.
Tôi lại giơ ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng.
"Chịu đựng một chút, sẽ qua nhanh thôi."
Kiếp trước, khi đưa tôi vào tù, chẳng phải ba cũng nói vậy sao?
Ba nhìn tôi một cách khó tin rồi mắt trợn ngược, tắt thở.
Tôi tiếp tục xem kịch.
Nhưng ngay khi Lục Thiên Thiên định đ/â/m một nhát về phía mẹ, quản gia đã dẫn người xông vào.
"Xin lỗi cô chủ, chúng tôi đến muộn."
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận