Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI HẮC LIÊN HOA SỐNG LẠI

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-03-18 16:59:56
1

Ngày thứ hai, sau khi biết mình là nữ chính trong một bộ truyện ngược, tôi đã sống lại.

"Chị ơi! Nắm c/h/ặ/t tay em! Em không muốn c/h/e/c đâu!"

Giữa cơn mưa rền gió dữ, Lục Thiên Thiên nắm c/h/ặ/t lấy tay tôi, để lại trên da tôi những vết xước đỏ rướm m/a/u.

Toàn thân tôi run rẩy, tôi chợt nhận ra mình không còn là một linh hồn trôi nổi nữa.

Tôi thực sự đã sống lại và quay về cái ngày mà em gái sinh đôi Lục Thiên Thiên của tôi mất tích.

Tôi còn chưa kịp vui mừng thì thân cây mục nát bên dưới đã phát ra tiếng "rắc rắc" như sắp gãy.

Chúng tôi đang bị mắc kẹt ở đây.

Mưa vẫn trút xuống không ngừng, dòng nước đổ xuống cuồn cuộn như thác, có vẻ cái thân cây này cũng chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.

Kiếp trước, để cứu Lục Thiên Thiên, tôi đã cố gắng kéo cô ta lên thân cây.

Nhưng việc đầu tiên cô ta làm sau khi trèo lên được lại là đẩy tôi xuống dòng nước lũ cuồn cuộn kia.

"Chị à, thân cay này nhỏ quá, chắc chắn không chịu nổi cả hai chúng ta đâu."

"Thế nên là chị rộng lượng một chút, nhường cho em đi, được không?"

Tôi còn chưa kịp thu hồi ánh mắt kinh hoàng thì đã bị dòng nước xiết cuốn trôi đi xa.

Đến khi tỉnh lại, đầu tôi đã bị va đ/ậ/p đến mức bị thương, bị đưa đến một ngôi làng hẻo lánh, sống những ngày tháng không bằng c/h/e/c ở đó.

Bị đ/á/n/h đ/ậ/p, bị chửi bới, sống không ra người, c/h/e/c không ra ma.

Mãi đến mười lăm năm sau, ba mẹ ruột mới tìm thấy tôi, đón tôi về và cho tôi đi học.

Tôi ngây thơ cho rằng họ làm như vậy là vì muốn bù đắp cho tôi những phần tình cảm đã để lỡ. Nào ngờ, mọi sự quan tâm họ dành cho tôi đều là để tôi làm con dê thế tội cho đứa em gái đã gây t/a/i n/a/n bỏ trốn.

"Yên Yên à, không phải ba mẹ thiên vị đâu. Chỉ là trong những năm qua, chúng ta đã đầu tư quá nhiều vào Thiên Thiên. Nó còn trẻ, còn cả một tương lai tốt đẹp phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-h-c-li-n-hoa-s-ng-l-i&chuong=1]

Hơn nữa, nó còn sắp gả cho con trai nhà giàu nhất vùng rồi. Nó thật sự không thể lãng phí tuổi thanh xuân trong tù được!"

"Đúng vậy, Yên Yên à, thật ra ở tù cũng chẳng mấy năm đâu. Chúng ta sẽ lo liệu ổn thỏa, chỉ cần con vào đó, chắc chắn sẽ không chịu uất ức đâu. Đến lúc con ra tù, mẹ nhất định sẽ đón con về nhà chăm sóc tử tế."

Thái độ của họ vô cùng chân thành, cứ như là một cặp ba mẹ thần tiên luôn nghĩ cho con gái.

Nhưng dù đầu óc tôi có đần độn đến đâu thì cũng biết vào tù không phải chuyện tốt đẹp gì.

Tôi vùng vẫy định chạy trốn nhưng lại bị những vệ sĩ họ mang theo giữ c/h/ặ/t rồi áp giải đến đồn cảnh sát để nhận tội thay.

Bản án nhanh chóng được đưa ra.

Tôi và Lục Thiên Thiên là chị em sinh đôi cùng trứng, ngoại hình vô cùng giống nhau.

Chỉ cần trang điểm, ăn mặc một chút, gần như sẽ không có ai có thể phát hiện ra màn kịch ‘đánh tráo thái tử’ này.

Tôi ngồi tù năm năm, nhưng cuộc sống trong đó lại không tốt đẹp như lời ba mẹ nhà họ Lục đã từng hứa hẹn.

Vì thân hình yếu ớt, tôi trở thành đối tượng bị b/a/t n/a/t trong tù.

Tôi không chỉ phải làm những việc nặng nhọc dơ bẩn mà còn phải đối mặt với những trận đòn không hồi kết.

Thậm chí, khi phát đồ tiếp tế mỗi tháng, ngay cả băng vệ sinh cũng bị "chị đại" tịch thu.

Dưới sự "chăm sóc" của bọn họ, tôi còn bị mất một quả t/h/ậ/n một cách khó hiểu.

Có lẽ, vì sợ tôi sẽ quay lại trả thù nên sau khi tôi ra tù, nhà họ Lục đã cho tôi một số tiền.

Nhưng đến lúc đó, tôi đã kiệt quệ cả về thể x/a/c lẫn linh hồn. Chẳng bao lâu sau, tôi đã c/h/e/c trong oán hận.

Sau khi trút hơi thở cuối cùng, linh hồn tôi trở về nhà họ Lục.

Lúc này, tôi mới biết tất cả những gì mình phải chịu đựng trong tù đều do Lục Thiên Thiên chỉ đạo.

"Một đứa ngốc như vậy mà cũng xứng làm chị tôi? Cũng đáng được chia tài sản nhà họ Lục sao?"

Dù mọi chuyện năm đó xảy ra là vì cô ta cố tình muốn đi mua đồ ăn vặt trong mưa bão, tôi lo cho an toàn của cô ta nên mới đi cùng rồi bị nước lũ cuốn trôi.

"Chị ơi! Chị ơi! Mau kéo em lên với!"

Những giọt mưa bắn lên khiến tôi gần như không nhìn rõ được gương mặt của Lục Thiên Thiên.

Cô ta vừa ra sức gào thét vừa liều mạng kéo tôi về phía trước.

Cơn đau nhói từ móng tay cô ta cào xước da tôi khiến tôi lập tức bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn khuôn mặt vẫn còn hơi non nớt của cô ta, khóe môi tôi càng nhếch lên cao hơn.

"Có phải em đang nghĩ, thân cây này nhỏ quá, chắc chắn không chịu nổi trọng lượng của cả hai chúng ta?"

"Có phải em còn đang nghĩ, chờ em leo lên xong, chỉ cần đẩy chị xuống là sẽ giữ được mạng đúng không?"

Trong mắt Lục Thiên Thiên lóe lên một tia kinh ngạc, ngoài kinh ngạc còn có sự bối rối khi bị tâm tư bị vạch trần.

Nhưng suy cho cùng thì cô ta vẫn là một đứa trẻ, tâm trí còn chưa trưởng thành.

Trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng thắc mắc, Lục Thiên Liên vô thức cất tiếng hỏi, lẩm bẩm: "Sao... Sao chị biết?"

Tất nhiên là tôi biết.

"Vì chị cũng đang nghĩ như vậy đấy."

Như đoán được tôi muốn làm gì, sắc mặt Lục Thiên Thiên lập tức tái nhợt.

"Chị ơi! Đừng mà chị! Em là em gái của chị mà! Chúng ta là chị em sinh đôi cùng ba cùng mẹ sinh ra đấy!"

Chậc chậc chậc, giờ cô ta mới nhớ ra chúng tôi là chị em cùng ba mẹ sao?

Tôi giơ tay ra hiệu im lặng rồi dưới ánh mắt kinh hoàng của cô ta, bẻ từng ngón tay đã kiệt sức của cô ta ra.

"Nín thở nhé, chị sắp buông tay rồi đấy."

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận