24
Đột nhiên, một tin tức chấn động truyền đến từ ngoài cung: Dung Thầm đã tạo phản.
Đêm buông xuống.
Tiếng binh đao, tiếng huyên náo từ xa vọng lại, lan dần từ bên ngoài vào sâu trong cung.
Từng đoàn binh mã tay cầm đuốc sáng rực vây kín Chung Tú Cung, ánh lửa bập bùng soi rọi cả một vùng, tựa như ban ngày.
Nương nương đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trong tẩm cung, thần sắc bình tĩnh.
Một thị vệ lớn tiếng hô: “Hoàng thượng triệu nương nương lập tức đến tháp tùng ngự giá!”
Không khí khi ấy yên ắng đến dị thường.
Ta nhúng đầu ngón tay vào nước, chọc thủng giấy cửa sổ, ghé mắt nhìn ra ngoài.
Hàng trăm binh sĩ đã rút kiếm khỏi vỏ, ánh thép lấp lánh phản chiếu tia sáng lạnh buốt.
Nương nương nhẹ vỗ mu bàn tay ta, gượng cười trấn an: “Đừng sợ, bọn họ không dám động đến ta đâu.”
Ta siết chặt tay nàng.
“Nô tỳ nguyện theo người.”
Nương nương ngồi lên kiệu, suốt dọc đường lặng lẽ không thốt một lời.
Phía ngoài tường cung, tiếng chém giết gào thét vẫn không ngừng vang vọng.
Có lẽ là con gái nhà võ tướng nên nương nương mang theo mình sự quả cảm trời sinh, trong ánh mắt không hề vương chút sợ hãi.
Đám thị vệ vừa rồi vây ngoài cung đều cầm đuốc đi theo phía sau, nét mặt nghiêm nghị, không ai cất lời.
Gió lồng lộng thổi qua, ngọn lửa lách tách bùng lên.
Trong Tuyên Chính Điện, Hoàng đế đã chờ sẵn từ lâu.
Mai Tuyết đứng sau lưng hắn, mặt không biểu lộ cảm xúc.
Nương nương quỳ xuống hành lễ, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như kiếm.
Hoàng đế mỉm cười nhàn nhạt, vẫn giữ vẻ thân thiết như mọi khi.
“Ái phi, nàng mau nhìn xem, trẫm vừa đề bốn chữ này.”
Hắn ngồi ung dung trước án thư, trên tờ tuyên chỉ trắng tinh, nét mực còn chưa khô.
Ninh công công nâng tờ giấy lên, trình ra trước mặt nàng.
“Công bại tuỵ thành.” (Việc thất bại chỉ trong gang tấc.)
Nương nương vừa nhìn thấy bốn chữ ấy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Nước mắt dâng đầy hốc mắt, giọng nói run rẩy: “Hoàng thượng, Dung gia một lòng trung nghĩa, ngài sao nỡ tuyệt tình đến vậy?”
“Nếu ngài e ngại thế lực nhà thần thiếp quá lớn, thì chỉ cần một lời, phụ mẫu và huynh trưởng thần thiếp tuyệt đối không tham luyến phú quý quyền thế, chỉ cầu được cáo lão hồi hương, chẳng phải ai nấy đều yên ổn hay sao?”
Tay Hoàng đế khựng lại giữa không trung, đầu bút ngừng một nhịp, một giọt mực rơi xuống tuyên chỉ, loang ra như máu.
Hắn không đáp lời nương nương, chỉ dời ánh mắt sang phía ta như đang hoài niệm điều gì.
“Trước kia khi còn học ở phủ Thái phó, con bé này là đứa lanh lợi nhất bên cạnh nàng, sao giờ lại im lặng chẳng nói gì?”
Từ mấy lời ấy, ta đã dần hiểu rõ.
Cuộc tạo phản của Dung Thầm hôm nay vốn là âm mưu được chính Hoàng đế bày ra.
Mục đích là danh chính ngôn thuận diệt trừ cái gai Dung gia đã canh cánh trong lòng hắn bấy lâu.
Vì vậy, hắn không tiếc mưu hại con ruột, tính kế thê tử.
Ta biết hôm nay là lúc họa sát thân ập đến, thế nên cũng không kiềm nén nữa, dứt khoát mở miệng mắng chửi: “Hoàng đế gì chứ! Trong mắt ta, chẳng qua đó chỉ là thứ vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát! Ngươi làm sao xứng đáng với ân dạy dỗ của lão gia năm xưa? Công tử coi ngươi như ruột thịt, tiểu thư nhà ta đối với ngươi một lòng sâu nặng, tất cả chẳng qua chỉ là uổng phí!”
Nỗi uất nghẹn trong lòng dâng lên ngùn ngụt, ta không hề để tâm đến vẻ mặt Hoàng đế đang dần sa sầm mà tiếp tục lớn tiếng mắng: “Sớm biết thế này, năm đó lúc tiên hoàng băng hà, chúng ta đã không nên phò tá ngươi lên ngôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-u-tuy-t&chuong=9]
Ngươi còn nhớ lúc bị mấy huynh trưởng bắt nạt thê thảm đến mức nào không? Đồ lang tâm cẩu phế! Nếu không có lão gia, thì ngươi...”
Trước mắt ta lóe lên một ánh sáng bạc.
Một thanh kiếm dài đã kề sát cổ ta.
Hoàng đế nghiến răng: “Ngươi dám nói thêm một câu nữa thử xem?”
Cổ ta đau nhói, cúi xuống nhìn, máu tươi đang theo thân kiếm nhỏ giọt xuống đất.
Mai Tuyết kinh hô một tiếng, vội quỳ xuống cầu xin: “Là do Liễu Tuyết lỡ lời, xin Hoàng thượng tha tội.”
Nương nương nhìn Hoàng đế, ánh mắt bi thương: “Ta sớm đã biết, hài nhi của chúng ta là do một tay ngài đẩy xuống hố ch.ết. Chỉ là ngài không chịu gặp ta, ta cũng không có cơ hội đối mặt mà hỏi cho rõ, ngài thực sự có thể tuyệt tình đến mức ấy sao?”
Hoàng đế trầm giọng đáp: “Làm vua thì sao có thể vướng bận tình cảm nhi nữ? Tương Nhi, nếu nàng chịu quay đầu, trẫm vẫn có thể đối đãi với nàng như xưa.”
“Người nàng dạy dỗ quả thực không tệ, Mai Tuyết rất được lòng trẫm. Còn cả Liễu Tuyết bên cạnh nàng, tình nghĩa các ngươi sâu đậm. Nếu nàng đồng ý, trẫm sẽ không truy cứu lời lỡ của nàng ta, thu nhận cả hai cũng được.”
“Trẫm nói lời giữ lời, sẽ không vì chuyện nhà nàng mà giáng tội lên đầu nàng.”
Ta kinh hãi đến mức không thốt nên lời.
Nương nương vốn đã thân thể yếu ớt, lúc này càng thêm run rẩy, suýt không đứng vững.
Ta vội đỡ lấy nàng.
Ánh mắt nàng buốt giá bi thương, định lên tiếng, nhưng đúng lúc ấy, một thị vệ vội vã chạy vào báo: “Hoàng thượng, Dung Thầm cùng người nhà đều đã bị bắt, chỉ chờ lệnh xử trảm.”
Sắc mặt nương nương tái nhợt, nhào đến trước mặt Hoàng đế, khẩn cầu trong nước mắt.
Hoàng đế phẩy tay, dửng dưng như không nghe thấy.
“Cứ chém đi. Mưu phản là trọng tội không thể tha thứ. Nhưng nể tình Dung Thầm từng có công bình định biên cương, vẫn theo lễ tang tướng quân mà chôn cất. Còn về người nhà hắn…”
“Nữ quyến sung quân, nam đinh xử tử trong bí mật, với bên ngoài thì báo rằng ch.ết vì bệnh.”
Thị vệ lĩnh mệnh lui đi.
Nương nương dần lặng thinh, đôi mắt vô hồn như tro tàn nhìn chằm chằm vào Hoàng đế.
Hắn không nhìn lại nàng, chỉ nói: “Tương Nhi, đừng trách trẫm vô tình. Chỉ cần Dung gia còn một người sống, trẫm liền không yên tâm ngủ nghỉ.”
Ta hận Hoàng đế đến tận xương tuỷ, chỉ tiếc không thể mắng thêm vài câu cho hả giận, cho đau hơn nữa.
Đúng lúc ấy, nương nương phun ra một ngụm máu tươi, thân mình đổ gục xuống, hơi thở mỏng manh như tơ.
Ta nghẹn thở, vội ôm nàng vào lòng.
Nàng nằm trong vòng tay ta, bàn tay khẽ vuốt mặt ta, trong mắt không còn chút khát vọng sống nào.
“Liễu Tuyết, để ta đi đi…”
Ta không nói nổi một lời, chỉ biết liều mạng lắc đầu.
Hoàng đế sững người một lúc, mới lên tiếng sai người đi gọi thái y.
Mai Tuyết lao đến, quỳ phịch xuống, nước mắt như mưa: “Tiểu thư, ngài đừng đi mà. Nô tỳ đã sớm cầu Niên quý tần giúp đỡ, nàng ta đã hứa nếu xảy ra chuyện, nàng ta nhất định sẽ dốc toàn lực bảo toàn tính mạng cho lão gia và công tử. Ngài cố gắng thêm một chút, thái y sắp đến rồi!”
Nương nương ngẩn ra, nhìn Mai Tuyết, nước mắt tức thì trào ra.
Nàng khẽ nâng tay, lau đi giọt lệ trên mặt Mai Tuyết.
Định mở miệng nói điều gì đó.
Nhưng ánh mắt đã dần tan rã, không còn tiêu cự.
Mai Tuyết ôm lấy nàng, gào khóc thảm thiết, gần như ngất lịm.
Ta cũng đau đớn đến cùng cực, chỉ hận không thể băm vằm Hoàng đế thành trăm mảnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận