Ta và Mai Tuyết đều là nha hoàn hồi môn theo hầu Dung phi, nhưng chúng ta lại lựa chọn hai con đường hoàn toàn khác biệt.
Nàng nhờ Dung phi tiến cử mà trở thành tân sủng bên cạnh Hoàng đế, được ân sủng hết mực.
Còn ta thì chăm chỉ học tập, thi đậu làm nữ quan trong Thượng Thực Cục.
Mai Tuyết không hiểu lựa chọn của ta, nàng cho rằng nữ quan chẳng qua chỉ là một cung nữ có địa vị cao hơn đôi chút mà thôi.
Nàng không hiểu ta, ta cũng chẳng cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong được sống một cuộc đời do chính mình làm chủ.
1
Trận đại tuyết vừa qua khiến lượng than phân phát cho các cung đều được tăng gấp đôi.
Mùa đông năm nay, Mai Tuyết không còn phải chịu cảnh tay chân tê cóng trong căn phòng nhỏ nữa. Than hồng loại tốt nhất, dĩ nhiên cũng có phần của nàng.
Ta chân thành mừng thay cho nàng.
Mấy tháng trước, Thái hậu cho rằng hậu cung quá ít phi tần, muốn mở một đợt tuyển tú, nạp thêm nữ tử cho Hoàng thượng, để củng cố gốc rễ hoàng tộc.
Hoàng đế đáp, chỉ cần chọn vài người thích hợp từ các gia tộc thế gia là đủ.
Biên cương đang có chiến sự, ca ca của Dung phi – tướng quân Dung Thầm cũng đang anh dũng chinh chiến nơi tiền tuyến.
Lúc này, đúng là không nên làm rình rang.
Thái hậu thấy vậy cũng phải, bèn thôi, nhưng vẫn dặn kỹ rằng dù không tuyển rộng rãi thì cũng phải chọn người đoan chính, phẩm mạo đoan trang.
Hoàng đế đến chỗ Dung phi, nhắc đến chuyện này, thở dài: “Người họ chọn trẫm đều đã xem qua, toàn là phấn son tục khí, chẳng ai bằng được nha hoàn bên nàng.”
Ta và Mai Tuyết đứng yên một bên, làm như không nghe thấy.
Dung phi rất nhạy bén.
“Hoàng thượng để mắt đến nha hoàn nào bên thiếp vậy? Liễu Tuyết, hay là Mai Tuyết?”
Ca ca nàng – tướng quân Dung Thầm từng là bạn đọc sách với Thái tử khi còn nhỏ. Dung phi và Hoàng đế cũng quen biết từ thuở niên thiếu, so với các phi tần khác, nàng dĩ nhiên gần gũi hơn vài phần, khi đối mặt với hoàng quân cũng thoải mái hơn.
Hoàng đế nhướng mày, trong giọng nói lộ chút ý vị sâu xa: “Liễu Tuyết với Mai Tuyết chẳng phải đều là nha hoàn hồi môn của nàng sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-u-tuy-t&chuong=1]
Nàng thật lòng nỡ gả đi à?”
Dung phi mỉm cười nhẹ nhàng.
Ánh mắt Hoàng đế lướt qua ta, dừng lại mấy giây, sau đó rơi xuống người Mai Tuyết.
“Chẳng phải đây là tiểu nha đầu hay thẹn thùng luôn ở bên nàng ngày trước sao? Giờ cũng lớn thế này rồi.”
Gò má Mai Tuyết khẽ ửng hồng, cúi đầu không nói gì.
“Tốt lắm.” Dung phi kéo tay nàng, cười dịu dàng: “Trước kia ta còn lo các ngươi đến tuổi sẽ phải xuất cung. Dù chẳng ai dám bắt nạt các ngươi, nhưng ta vẫn thấy không yên tâm. Giờ thế này, chúng ta có thể mãi làm tỷ muội rồi.”
“Còn về phần Liễu Tuyết…”
Ta lập tức quỳ xuống.
“Nô tỳ chỉ mong được thi đậu làm nữ quan để hầu hạ Hoàng thượng và nương nương chu toàn hơn.”
2
Ta cúi đầu, giọng nói điềm đạm nhưng kiên định.
Mai Tuyết nhìn ta với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Sau đó, nàng hỏi ta vì sao lại không chọn lấy vinh hoa phú quý đã dâng đến tận miệng.
Ta đáp: “Từ khi hiểu chuyện, nô tỳ luôn nương tựa vào tiểu thư, vào phủ Dung Quốc công. Trở thành phi tần, chẳng qua là đổi người để nương tựa thành Hoàng thượng mà thôi. Điều nô tỳ mong muốn là một cuộc đời mà bản thân có thể tự mình đưa ra quyết định.”
Mai Tuyết cau mày, vẫn không thể hiểu nổi ta.
“Trong hoàng cung này, trên dưới đều phải dựa vào Hoàng thượng cả. Liễu Tuyết, ngươi nghiện việc hầu hạ người khác rồi sao?”
“Tiểu thư tâm địa hiền lành, cho chúng ta sự tôn trọng và thể diện. Nhưng ngươi có biết những kẻ làm nô tài khác đang sống ra sao không?”
“Ngươi làm nữ quan, đâu chỉ đối mặt với một mình tiểu thư, mà là cả một bầy ác thú biết ăn người đấy.”
Ta điềm tĩnh đáp lại: “Mai Tuyết, ngươi không nên ép ta phải đi con đường mà ngươi cho là đúng.”
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
(Đường không cùng, chẳng thể chung lối.)
Mai Tuyết hừ một tiếng, tức giận quay người, không buồn để ý đến ta nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận