15
Niên quý tần ngồi bắt chéo chân, ngẩng cao đầu, cất giọng khinh khỉnh: “Ngươi chui từ xó xỉnh nào ra vậy? Đường đường là một nữ quan chính lục phẩm mà ở nơi thế này? Ngay cả ổ chó nhà ta cũng còn tử tế hơn.”
“Không quen thì cút.”
“Ngươi...!” Niên quý tần tức đến đỏ mặt, lập tức quay đầu bỏ đi.
“Nếu là Mai Tuyết sai ngươi đến tìm ta thì thôi khỏi. Ngươi không muốn nghe thì thôi.”
Ta bỗng đứng bật dậy, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
“Nói đi.”
...
Mai Tuyết hẹn ta ra vườn sau gặp mặt lúc nửa đêm.
Ta có quá nhiều điều muốn hỏi nàng.
Tại sao cứ mỗi lần ta rời khỏi, nương nương lại xảy ra chuyện?
Tại sao cả Thượng Thực Cục gặp nạn, chỉ còn mình ta sống lay lắt?
Tại sao vào lúc nương nương cần người nhất, nàng lại trở thành kẻ được Hoàng đế sủng ái?
Nàng có xứng đáng với tình yêu thương của nương nương không?
16
Vừa trông thấy Mai Tuyết, ta còn chưa kịp mở miệng thì nàng đã giận dữ lên tiếng trước: “Liễu Tuyết, lúc này nương nương đang rất cần người bên cạnh, sao ngươi lại không đi?”
Ta lặng lẽ nhìn nàng, hỏi ngược lại: “Thế còn ngươi, sao ngươi không đi?”
“À, phải rồi.” Ta bật cười, giọng chua chát: “Ngươi bây giờ là chủ tử, là người được Hoàng thượng sủng ái, đâu cần phải hầu hạ nương nương nữa. Nô tỳ gặp chủ tử, có phải còn phải hành lễ?”
Mắt Mai Tuyết bỗng đỏ hoe, nàng túm lấy tay áo ta.
“Liễu Tuyết tỷ tỷ, ta không có ý đó…”
“Mai Tuyết, đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, nương nương mất con, Thượng Thực Cục ch.ết bao nhiêu người, ngươi không cảm thấy nên giải thích với ta một câu sao?”
Mai Tuyết buông tay, lùi lại hai bước, ngập ngừng nói: “Ta chỉ là… không biết phải mở lời thế nào.”
“Trước hôm xảy ra chuyện, ngươi biết ta ra khỏi cung mua sắm, lại còn cố tình tìm đủ cách trì hoãn, khiến ta không kịp quay về. Ngươi biết trước sẽ có chuyện, đúng không?”
“Ta… không chắc…” Mai Tuyết im lặng thật lâu rồi mới chậm rãi nói: “Mỗi lần nhắc đến Dung gia và nương nương, sắc mặt Hoàng thượng đều rất kỳ lạ. Ta chỉ không muốn ngươi bị cuốn vào.”
“Vậy…” Giọng ta nghẹn lại: “Là Hoàng thượng ra tay? Ngài thật sự động đến Dung gia và nương nương sao?”
“Có lẽ Hoàng thượng nghĩ rằng ta và nương nương đã sớm trở mặt vì ngài nên mới không đề phòng ta. Ta ngẫm lại thời gian… hôm sau là đêm Trừ Tịch, nếu thật sự ra tay thì chính là ngày ngươi ra khỏi cung mua sắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-u-tuy-t&chuong=6]
Tỷ tỷ, ta không dám nói sớm với ngươi, cũng bởi vì ta không tin chuyện ấy lại thật sự xảy ra...”
Phải rồi.
Ta lẽ ra nên nghĩ đến từ sớm.
Phủ Dung Quốc công quyền thế nghiêng trời, một tay che trời, không ai kiểm soát nổi.
Thiếu niên tướng quân Dung Thầm lại công cao át chủ.
Gối kề đầu giường, sao có thể để người khác ngủ yên?
Hoàng đế hẳn đã dè chừng từ lâu.
Dẫu từng là tri kỷ thâm giao thì sao chứ?
...
Những chuyện còn lại, không cần Mai Tuyết phải nói thêm nữa.
Ta run môi, không thốt nên lời trách móc.
Nàng không tin chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng lại lo sợ một phần vạn khả năng kia là thật, rốt cuộc chỉ có thể tìm cách đẩy ta ra xa.
Nàng làm vậy… là để giữ ta được bình an.
Chỉ tiếc cho mấy trăm đồng liêu trong Thượng Thực Cục...
Ta khẽ nhắm mắt, nước mắt không kìm được lăn dài nơi khóe.
Mai Tuyết nghẹn ngào: “Tỷ tỷ, lúc ấy ta cùng dùng cơm trưa với nương nương. Mỗi món ta đều nếm trước… Ai ngờ độc lại ở đúng trong bát của nương nương… Trong cái hậu cung to lớn này, nếu Hoàng thượng thật sự muốn ra tay, một mình ta làm sao ngăn được chứ...”
“Không trách ngươi… không trách ngươi…”
Ta ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Những tủi hờn chất chứa bấy lâu cuối cùng cũng vỡ òa trong lòng nàng.
Nàng vùi đầu vào vai ta, òa khóc nức nở.
Đêm nay, ánh trăng lạnh nhọn như sương, tỏa ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt, ảm đạm.
17
Nương nương gầy đi rất nhiều.
Nghe các cung nữ hầu hạ nói, nàng ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Thấy ta rơi lệ, nàng lại quay sang an ủi: “Liễu Tuyết, con đường trong cung vốn đã chẳng dễ đi. Từ ngày ta nhập cung đã quá gây chú ý, sau lưng không biết đã đắc tội với bao nhiêu người. Lần này không giữ được đứa bé là do ta vô dụng.”
“Ta chỉ là… không còn mặt mũi nào để đối diện với Hoàng thượng nữa. Rõ ràng từng hứa sẽ sinh cho người một tiểu hoàng tử khỏe mạnh, lanh lợi…”
Nương nương đáng thương của ta.
Nàng đã vắt óc suy nghĩ, nghi ngờ từng người, từng kẻ mà mình từng tiếp xúc.
Chỉ duy nhất một người… chính là kẻ đầu gối tay ấp, người phu quân mà nàng hết lòng yêu thương, chưa từng một lần nghi ngờ.
Giờ thì ta đã hiểu.
Làm người nhà đế vương, chẳng ai giữ được trái tim mình cả.
... Không thể để nương nương biết sự thật.
Ta gượng nở một nụ cười: “Xin người đừng lo, rồi sẽ lại có đứa bé thôi. Điều quan trọng nhất bây giờ là giữ gìn thân thể cho thật tốt.”
Nương nương dịu dàng xoa đầu ta, giọng đầy trìu mến: “Liễu Tuyết, ta thấy ngươi cũng gầy đi nhiều. Làm việc ở Thượng Thực Cục có thuận lợi không? Nếu không quen ở bên đó thì quay về đi, Chung Tú cung mãi mãi là nhà của ngươi.”
Nước mắt ta lại trào ra.
Nương nương không biết, Thượng Thực Cục đã bị thay máu hoàn toàn.
Lứa người trước kia, ngoài ta ra, không một ai còn sống.
Làm người nhà đế vương, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào...
“Thuận lợi ạ.” Ta khịt mũi: “Phương Tần xin nghỉ mấy hôm nay. Nữ đầu bếp mới nấu cũng ngon, chỉ là khẩu vị hơi khác, không biết có hợp với người không.”
“Ta còn đâu tâm trạng mà kén chọn mấy thứ đó.” Nương nương bật cười:
“Đại ca sắp hồi triều rồi, không biết người có bị thương không. Chỉ tiếc ta bị giam trong thâm cung, e là khó gặp được huynh ấy một lần…”
“Nô tỳ có cách.” Ta siết chặt tay Dung phi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận