3
Mai Tuyết là do ta đưa về phủ Dung Quốc công.
Đó cũng là vào một ngày mùa đông.
Tiểu thư sai ta lén ra ngoài phủ mua bánh hương mai, ta lần đầu tiên gặp Mai Tuyết ở con phố náo nhiệt bên cạnh.
Khi đó, Mai Tuyết người ngợm bẩn thỉu, gầy đến nỗi khó phân biệt là nam hay nữ.
Tuyết trên trời đang lất phất bay.
Nàng chỉ khoác một lớp áo đơn rách rưới, lặng lẽ nhìn về phía trước với ánh mắt trống rỗng.
Có người tiến lại hỏi han: “Ấy huynh đệ, đứa nhỏ này là nam hay nữ vậy? Gốc gác ra sao mà bán rẻ thế?”
“A, nó à…”
Tên buôn người liếc Mai Tuyết một cái.
“Cả nhà nó đều làm công cho phủ Mã gia. Cha mẹ nó tay chân vụng về, trong lúc chuyển đồ không may làm vỡ bình sứ do Hoàng thượng ban tặng, cả hai bị lão gia nhà ấy sai người đánh ch.ết. Còn lại con bé này, lão gia nói cứ tùy tiện bán đi là được.”
“Nếu không ai mua thì sao?”
“Ch.ết cũng chẳng sao, chỉ là một đứa nha đầu thôi mà.”
Một đám người xì xào bàn tán.
“Ta nói chứ, cái lão họ Mã kia đúng là quá tàn nhẫn…”
“Ngươi có mua không, mười lượng bạc, bán cho ngươi đấy?”
“Không, không mua…”
Bốp! Ta đặt tờ ngân phiếu thẳng lên bàn của tên buôn người.
“Con bé này, ta mua.”
4
“Vậy là, ngươi không chỉ không mang bánh hương mai về, mà còn đưa cho ta một tiểu nha đầu?”
Ta cúi đầu không nói.
Bạc trong người đã tiêu sạch, làm gì còn tiền mua bánh.
Trước mặt tiểu thư là khế bán thân của Mai Tuyết, nàng nhướng mày, giơ tay véo má ta.
“Liễu Tuyết, xem ra ta chiều chuộng ngươi quá rồi đấy!”
Ta nuốt nước bọt, mắt ngân ngấn lệ: “Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, sau này không dám nữa. Con bé ấy thật đáng thương, người nhận lấy nó đi mà.”
Ta kể hết thân thế của Mai Tuyết.
Tiểu thư nghe xong, trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài: “Đứa trẻ này… Thôi vậy. Hôm nay vừa hay có tuyết, vậy cứ gọi là Mai Tuyết đi.”
“Còn không mau tạ ơn tiểu thư!” Ta lập tức đẩy nhẹ nàng một cái.
Mai Tuyết còn ngơ ngác, theo lực tay ta mà quỳ xuống, nước mắt rơi từng giọt lớn, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Tạ ơn tiểu thư… tạ ơn Liễu Tuyết tỷ tỷ… tạ ơn tiểu thư…”
Ngày qua ngày, tiểu thư thương nàng, chiều chuộng còn hơn cả ta.
Mai Tuyết dần dần trở nên hoạt bát.
Nhưng ta hiểu rõ, vết sẹo vẫn là vết sẹo.
Nó mãi mãi tồn tại ở đó, nhắc nhở chủ nhân rằng mình từng bị thương.
Mai Tuyết lựa chọn ở lại bên cạnh Hoàng đế, ta có thể hiểu được.
Nàng không muốn làm kẻ thấp hèn thêm lần nữa.
5
“Thượng thực, canh gà ác đã hầm xong, giờ mang đến cho các cung nương nương đi.”
Ta gật đầu, lại gọi nữ quan một tiếng: “Phần của Dung phi nương nương giao cho ta, ta tự mình đưa đi.”
Cung nữ, thái giám trong Chung Tú Cung đều vô cùng quen thuộc với ta.
“Đi báo với nương nương mau!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-u-tuy-t&chuong=2]
Liễu Tuyết tỷ tỷ trở về rồi!”
Ta đưa tay ngăn cung nữ định đi thông báo, tự mình bước vào trong điện.
Dung phi nương nương đang đọc thư.
Ta ra hiệu cho cung nữ hầu cận lui ra, lặng lẽ đứng sau lưng nàng.
Nàng khẽ thở dài.
“Đại ca viết thư về nói mọi sự đều thuận lợi, chẳng bao lâu sẽ khải hoàn hồi triều, bảo bản cung đừng lo lắng.”
“Đó là chuyện tốt mà.”
“Nhưng đại ca xưa nay chỉ báo tin lành, chẳng bao giờ nhắc tới điều chẳng lành. Trên chiến trường đao kiếm vô tình, dẫu đại ca có dũng mãnh đến đâu, cũng khó tránh được bất trắc. Bản cung sao có thể không lo cho được?”
Ta không đáp lời.
Dung phi như sực tỉnh, ngẩng đầu lên.
“Liễu Tuyết, ngươi trở lại rồi!”
Ta mỉm cười thi lễ: “Thượng Thực Cục vừa hầm xong canh gà ác, nô tỳ mang tới cho nương nương nếm thử.”
“Chưa nói đến canh gà ác, ngươi đến thật vừa lúc.”
Dung phi nhận lấy bát canh từ tay ta, đặt sang một bên, kéo tay ta cùng ngồi xem thư.
“Ngươi xem đại ca ta kìa, muốn hỏi thì cứ hỏi cho rồi, còn bày vẽ. Viết một đống lời vòng vo, cuối thư mới thêm một câu ‘hỏi Liễu Tuyết an khang’, cứ như ai mà không nhận ra ý tứ ấy vậy.”
Ta khẽ cười, không nói gì.
“Liễu Tuyết, ngươi phải nói thật với ta. Ngươi không muốn được Hoàng thượng nạp vào hậu cung, cứ khăng khăng thi làm nữ quan, có phải vì đại ca ta không?”
Dung phi cầm tay ta, cười đùa trêu ghẹo.
Ánh mắt nàng lấp lánh, nụ cười rạng rỡ, nhìn chẳng khác gì thuở còn ở phủ Dung Quốc công.
Người tài hoa xuất chúng như Dung Thầm, ta vốn chưa từng dám mơ tưởng.
Từ khi ta hiểu chuyện, đã nghe rằng đại công tử phủ Dung Quốc công là một thiên tài.
Thuở thiếu niên, chỉ với một bài “Luận Xã Tắc”, đã khiến toàn triều văn võ kinh ngạc, được Hoàng đế đích thân chỉ định làm bạn học của thái tử.
Vừa hay, Dung Quốc công lại là Thái phó của thái tử.
Mà vị hoàng đế hiện nay, cũng là một người rất khác thường.
Hắn thấy Dung Quốc công tuổi đã cao, lại phải dẫn theo con trai vào cung, đúng là cực nhọc, bèn trực tiếp cho Thái tử đến ở trong phủ Dung Quốc công.
Dung Quốc công để đỡ phiền, dứt khoát cho cả một đôi con trai con gái cùng thái tử học chung.
Nha hoàn vốn không được phép học chữ, nhưng tiểu thư đi đâu cũng phải kéo ta và Mai Tuyết theo.
Đi học cũng không ngoại lệ.
Dung Quốc công thương tiểu thư, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhờ vậy mà chúng ta có cơ hội theo học cùng, chỗ nào không hiểu thì về hỏi tiểu thư.
Cứ thế chập chững mà cũng học được cách đọc sách viết chữ.
Ta thuận theo lời Dung phi đùa vài câu, rồi bất giác hỏi: “Nương nương, người có giận Mai Tuyết không?”
Dù có bao dung đến đâu, cũng chẳng có nữ nhân nào cam lòng chia sẻ trượng phu với kẻ khác, Dung phi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Dung phi nhìn ta, không trả lời thẳng, chỉ khẽ thở dài: “Liễu Tuyết, người đó là Hoàng thượng. Ngoài Mai Tuyết ra, sau này sẽ còn có người khác. Trong cung này, ai cũng mang mặt nạ. Ít nhất, Mai Tuyết sẽ không hại ta.”
Ánh mắt nàng mang theo chút mỏi mệt.
Ta bỗng không biết nên nói gì, chỉ múc một thìa canh gà ác, đưa đến trước mặt nàng.
Dung phi đón lấy, uống một ngụm, rồi bỗng ho khan nôn khan xuống đất.
Hồi lâu sau, nàng nhíu mày: “Liễu Tuyết, canh này ngấy quá.”
Ta nếm thử, thấy mùi vị hoàn toàn bình thường.
Chẳng lẽ…?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận