8
Mai Tuyết trở thành người được Hoàng đế sủng ái nhất trước mắt hắn.
Mấy hôm nay, Hoàng đế gần như đêm nào cũng nghỉ lại chỗ nàng.
Chư phi trong hậu cung đều đỏ mắt ghen tị, nhưng lại chẳng ai dám nói gì nhiều.
Nàng ngược lại rất biết điều, thỉnh thoảng lại chạy đến chỗ Quý phi để thỉnh an.
Quý phi đều không tiếp.
Hỏi đến thì chỉ nói là đang mang thai, thân thể mệt mỏi, không muốn gặp người.
Thưởng lộc vẫn như nước chảy, từng món một được đưa vào cung Mai Tuyết.
Mai Tuyết có phần muộn phiền.
"Hiện giờ ta có chút đoán không ra tâm ý của nương nương, không biết rốt cuộc người nghĩ gì, cũng sợ người giận ta."
Ta mỉm cười trấn an nàng: "Tâm tư của nương nương đâu phải điều chúng ta có thể đoán được. Nương nương ban thưởng cho ngươi, tức là vẫn còn nhớ tới ngươi. Tính tình của nương nương, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu? Cứ yên tâm là được."
"Nhưng mà..." Trong mắt Mai Tuyết vẫn ẩn hiện vài phần u sầu.
"Thôi nào, đừng nghĩ nữa. Giờ nương nương đang mang thai, ngươi nên để mắt đến chỗ Niên quý tần nhiều hơn. Bình thường nàng ta với nương nương vốn chẳng hòa thuận, cẩn thận đừng để nàng ta nhân cơ hội giở trò gì."
Mai Tuyết gật đầu, trước khi đi còn tiện tay mang luôn món bánh tùng tử bách hợp trên bàn ta.
Ta thở dài, bảo cung nữ làm thêm một mẻ mới đem đến cho nàng.
Tâm trạng của Quý phi, ta hiểu được.
Trong lòng nàng vẫn nhớ đến Mai Tuyết, nhưng cũng không tránh khỏi có chút ghen tị.
Những chuyện ấy chỉ là tiểu tiết.
Chuyện lớn nhất trước mắt là cái thai trong bụng Quý phi.
Trẻ con vốn không nên khen, mới đây còn khen ngoan ngoãn hiểu chuyện, nay đã bắt đầu quậy phá.
Quý phi nghén nặng vô cùng.
Ăn gì nôn nấy.
Khiến ta đau đầu, mà Ngự Thiện Phòng cũng rầu rĩ không thôi.
"Thượng thực, trong tiểu trù phòng có một nữ đầu bếp mới tên là Phương Tần, nói là biết nấu một món canh trứng trúc tôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-u-tuy-t&chuong=4]
Ở quê hương Ba Thục của nàng ta, món này chuyên để cho thai phụ bị nghén ăn, có khi thử một lần cũng tốt."
Ta vội sai người mời Phương Tần đến.
Là lừa hay ngựa, cũng phải dắt ra thử xem.
9
Phương Tần là người đáng tin cậy.
Nấm trúc tôn, sen hồng, quả ngưu đều thật sự giúp làm dịu chứng nghén của Quý phi.
Nghe nói món bánh tùng tử bách hợp nướng mà Mai Tuyết nhắc mãi không quên lần trước cũng là nàng ấy làm.
Cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tin thắng trận từ tiền tuyến truyền về, quân đội do Dung Thầm thống lĩnh đánh đâu thắng đó, đại phá quân địch.
Giờ ngay cả trong dân gian cũng đang truyền tụng chiến công hiển hách của Dung đại tướng quân.
Song hỷ lâm môn, chắc hẳn nương nương lúc này đã vui đến nở hoa rồi.
10
Yến tiệc cuối năm sắp đến, Thượng Thực Cục càng thêm bận rộn.
Gần đây, có lẽ vì bất mãn với sự ưu ái của Thượng Thực Cục dành cho Quý phi nên nơi này lại đón một vị khách không mời mà đến.
Là Niên quý tần.
Nàng ta ngày nào cũng tới gây sự.
Mỗi ngày đến từ giờ Thìn, ở lại đến tận giờ Mùi, còn đúng giờ hơn cả ta.
Lại còn ăn chực một bữa.
Cứ như thể ở đây cũng được lĩnh lương tháng vậy.
Ta vốn đã bận đến tối tăm mặt mũi, còn phải đối phó với nhân vật như nàng ta.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, từ trên xuống dưới Thượng Thực Cục đều bị nàng ta bắt bẻ hết một lượt.
Khi thì chê món đậu xanh hấp của tiểu phòng bếp không đủ ngọt, khi lại bảo món thăn heo sốt bách hợp hôm qua căn bản chẳng có mấy miếng bách hợp.
Ta nói, giữa mùa đông lạnh lẽo thế này, cả Tử Cấm Thành cũng chưa chắc tìm được vài quả bách hợp tươi.
Còn khẩu vị hảo ngọt kia là sở thích cá nhân của nàng ta, tự thêm vài miếng đường vào chẳng phải xong sao?
Niên quý tần chẳng buồn nghe.
Nàng ta còn bảo màu sắc của trường bào nữ quan mà ta mặc quá nhạt nhẽo, ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.
“Quý tần nương nương thấy không thuận mắt thì có thể về cung đợi dâng món. Lần này nô tỳ đã dặn tiểu trù phòng nêm thêm ít muối vào đồ ăn rồi.”
Đúng là rảnh rỗi quá mức.
“Không! Thược Thực Cục các ngươi sắp thành nhà bếp riêng của Quý phi rồi! Bổn cung phải tố cáo các ngươi với Hoàng thượng!”
Niên quý tần thảnh thơi ngồi bên bếp lò, vừa nhai hạt dưa, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Thị nữ thân cận của nàng ta cẩn thận đưa lên một nhúm hạt dưa đã bóc sẵn, bị nàng ta đẩy ra.
“Dẹp dẹp, bổn cung thích tự mình bóc.”
Y như mấy kẻ vô lại chuyên ăn vạ.
Thị nữ kia le lưỡi, len lén nhét nắm hạt dưa vào miệng mình.
Ta cũng mặc kệ, xoay người tiếp tục lo việc của mình.
Mai Tuyết, ôi Mai Tuyết.
Bảo nàng canh chừng Niên quý tần, vậy mà cuối cùng vẫn để nàng ta lượn tới chỗ ta.
Canh giữ cũng khéo thật đấy.
Đang nghĩ vậy thì Mai Tuyết bước vào.
Niên quý tần vừa trông thấy nàng liền như con mèo xù lông: “Sao bổn cung ở đâu thì ngươi cũng có mặt ở đó? Ngươi theo dõi bổn cung à?”
Nghe câu này thật lạ lùng.
Ta nhìn Mai Tuyết mấy lần.
Nàng lại rất điềm nhiên, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ của thần thiếp làm việc ở đây, thần thiếp xuất hiện chỗ này là chuyện bình thường. Ngược lại, nghe nói nương nương ngày nào cũng đến đây? Chẳng lẽ là cố ý chực chờ thần thiếp?”
Niên quý tần tức đến đỏ bừng cả mặt.
“Ngươi, ngươi vô lễ! Cẩn thận ta trị tội ngươi!”
Lạ thật, nữ lưu manh này mà cũng biết đỏ mặt?
Còn chưa đợi Mai Tuyết lên tiếng, Niên quý tần đã phất tay áo bỏ đi.
Chưa được bao lâu, nàng ta lại quay về: “Bánh tùng tử bách hợp, cũng mang cho bổn cung mấy đĩa.”
Niên quý tần đi rồi, ta hỏi Mai Tuyết: “Sao Niên quý tần thấy ngươi cứ như chuột thấy mèo vậy? Ta đuổi bao nhiêu lần cũng không đi, ngươi vừa tới đã khiến nàng ta sợ chạy mất dép.”
Mai Tuyết phì cười, đổi sang chuyện khác: “Đừng nói chuyện đó nữa. Liễu Tuyết, ngày mai lúc ra ngoài mua sắm, ngươi có thể tiện tay mang về hai hộp bánh mai hương của Tri Vị Trai không? Lâu rồi không được ăn vị ấy, nương nương chắc cũng nhớ.”
“Chẳng phải nương nương chưa hề nói muốn ăn sao? Ngươi thèm thì cứ nói thẳng.” Ta vạch trần nàng.
“Cả ta lẫn nàng đều muốn ăn, làm ơn đi mà tỷ tỷ…”
Mai Tuyết níu tay áo ta, nũng nịu làm nũng.
Ta đành bó tay, gật đầu đồng ý.
Tri Vị Trai cũng không nằm sát khu chợ lắm, có thể sẽ tốn thêm chút thời gian.
Nhưng cũng chẳng sao.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận