18
Hôm sau, ta trốn sẵn sau cột đá trước Tuyên Chính Điện.
Hôm qua Dung Thầm đã hồi triều, hôm nay nhất định sẽ vào cung diện thánh.
Mà ta chỉ cần thu hút sự chú ý của y lúc bãi triều là được.
Nắng chiếu vừa vặn, phản sáng lên mấy cột đá trước Tuyên Chính Điện, lấp lánh chói mắt.
Từng nhóm đại thần mặc triều phục, đầu đội mũ cánh chuồn bắt đầu lần lượt bước ra.
Ta nhìn từ xa, lập tức nhận ra Dung Thầm.
Y vận một thân triều phục thâm tím, tóc đen buộc cao, dáng người thẳng tắp như tùng, khóe môi khẽ cong.
Không ai ngờ được y lại là vị tướng quân từng chinh chiến sa trường, gi.ết địch không gớm tay.
Trái lại, nhìn y lúc này lại văn nhã như một thư sinh.
Dung Thầm được một nhóm người vây quanh đi ra khỏi đại điện.
Khi bọn họ tới gần, ta liền dựa sát vào cột đá, chụm hai ngón tay đặt trước môi, đầu lưỡi hơi cuộn, khẽ thổi ra hai tiếng chim hót lanh lảnh.
“Lạ nhỉ, giữa mùa đông rét mướt thế này mà lại có chim?”
Có người cười nói: “Ghê gớm thật! Dung tướng quân khải hoàn trở về, ngay cả chim chóc cũng đến chúc mừng!”
Có vẻ chẳng ai sinh nghi.
Không nghe thấy Dung Thầm đáp lời, đoàn người cứ thế đi xa dần.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài đại điện đã không còn một ai.
Qua một lúc lâu, ngay khi ta gần như thiếp đi vì tựa vào cột đá quá lâu, chợt nghe hai tiếng chim hót vang lên khe khẽ.
Y hệt tiếng ta vừa thổi ban nãy.
Ta giật mình tỉnh táo lại.
Dung Thầm đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn ta.
“Khi xưa dạy ngươi thổi tiếng chim, ngươi sống ch.ết không chịu học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-u-tuy-t&chuong=7]
Không ngờ lại lén luyện thành rồi.”
19
Dung Thầm nhìn ta, vẻ mặt có chút mơ hồ: “Bò qua lỗ chó hả?”
Ta nhẹ chân nhẹ tay bò qua trước, ở phía bên kia giục y: “Mau lên, nương nương còn đang đợi.”
Dung Thầm khựng lại một chút, cuối cùng vẫn cúi người chui qua.
Vừa chui xong, y cảm thán: “Lâu lắm rồi không có cảm giác lén lút thế này.”
… Cái con người này, thật là.
Dù khoác lên mình bộ đồ thái giám, Dung Thầm vẫn vô cùng nổi bật.
Ta bắt đầu thấy khó xử.
Chiều cao này, khí chất này…
Ai mà tin y là thái giám cơ chứ?
“Ngài đừng đứng thẳng như vậy, cúi người xuống một chút.”
Dung Thầm ngoan ngoãn làm theo.
“Không bảo cúi đầu… Nghĩ xem lúc nãy bò qua lỗ chó, lưng ngài cảm thấy thế nào.”
“Đúng rồi, cúi thêm chút nữa… tốt nhất là giơ tay lên kiểu lan hoa chỉ.”
“Phải cúi đầu thật thấp, đừng để người ta thấy mặt, cứ theo sát ta.”
“…Ừ.”
Trên đường đi, tuy hồi hộp nhưng cũng may không xảy ra chuyện gì, cuối cùng đến được Chung Tú cung.
20
Có lẽ bởi Hoàng đế đã nửa tháng không ghé qua nên Chung Tú cung chẳng còn sự nhộn nhịp như ngày nào, chỉ còn lại vẻ tiêu điều, vắng lặng.
Nương nương tuy thấy cô đơn nhưng vẫn chẳng nỡ trách cứ Hoàng đế.
Chỉ tự nhủ rằng chắc hắn vì cái thai đã mất mà đau lòng.
May thay Dung Thầm đã trở về, niềm vui khi ruột thịt gặp lại có lẽ sẽ giúp nương nương tạm nguôi đi nỗi đau mất con.
…
Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy huynh trưởng, nương nương đã không thể kìm nén được nữa.
Nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má.
Dung Thầm sững người hồi lâu, rồi quay đầu hỏi ta: “Liễu Tuyết, nương nương gầy đi nhiều quá, chẳng lẽ bị thiệt thòi trước mặt Hoàng thượng?”
Chưa đợi ta đáp lời, Dung Thầm đã giận dữ định quay người rời đi: “Dám để muội muội ta chịu khổ, ta phải đến tìm hắn hỏi cho ra lẽ!”
“Ca!” Nương nương vội giữ chặt y lại: “Hoàng thượng đối xử với muội rất tốt, chỉ là… đã lâu không gặp huynh, muội xúc động quá nên mới không kiềm được thôi.”
Dung Thầm từ trên xuống dưới quan sát nàng, giữa chân mày khẽ nhíu lại.
Rồi rất nhanh lại giãn ra.
“Ta đã dặn bao nhiêu lần rồi, đừng kén ăn, dinh dưỡng phải đầy đủ thì thân thể mới khỏe mạnh…”
Không ai ngờ được, vị tướng quân bách chiến bách thắng lại hóa thành ông anh lải nhải như bà mẹ già trước mặt muội muội ruột thịt.
Ta đứng bên cạnh, phải cố lắm mới nhịn được cười.
“Ninh công công đến!” Một cung nữ thất thanh báo.
“Không biết nương nương có trong cung không? Hoàng thượng nghe nói nương nương mấy hôm nay không muốn dùng cơm, đặc biệt sai nô tài mang tổ yến tới, mong có thể xoa dịu phần nào nỗi đau mất con. Mong cô nương vào bẩm một tiếng.”
Tim ta chợt nhói, len lén liếc nhìn Dung Thầm.
Sắc mặt y tối sầm, u ám đến đáng sợ.
Nương nương đẩy nhẹ y, khẽ nói: “Ca, huynh mau tránh đi, lát nữa muội sẽ giải thích cho.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận