6
Dung phi có tin mừng rồi.
Trên dưới Chung Tú Cung ai nấy đều được ban thưởng, gương mặt nào cũng nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở mùa xuân.
Hoàng đế đang trên đường đến.
Ta đặt tay lên bụng Dung phi, cũng không kìm được mà bật cười: “Xem ra mùa đông năm nay, nô tỳ cũng chẳng được nhàn rỗi rồi. Hồi trước từng nói, chờ nương nương có thai, nô tỳ sẽ tự tay may cho tiểu điện hạ một trăm cái yếm nhỏ.”
Dung phi trong mắt tràn ngập ôn nhu cùng vui mừng: “Ta cứ thấy mệt mỏi mãi, hóa ra là vì có tin vui…”
Đang nói, Hoàng đế đã bước vào, theo sau còn có cả Mai Tuyết.
Sau khi hành lễ qua lại, Dung phi mời Mai Tuyết ngồi, cười nói thân thiết, tựa như chẳng có gì thay đổi.
Nhân lúc Hoàng đế và Dung phi đang hàn huyên, Mai Tuyết ghé tai ta thì thầm: “Liễu Tuyết, nương nương có thai là chuyện đáng mừng, nhưng trong cung có bao nhiêu đôi mắt đang dòm ngó. Khó tránh khỏi có kẻ mang tâm địa xấu xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/li-u-tuy-t&chuong=3]
Ngươi nhớ dặn dò Thượng Thực Cục để mắt thật kỹ, phòng ngừa mọi bất trắc.”
Cũng hiếm khi con nha đầu này có được tấm lòng ấy.
Ta mỉm cười, gật đầu đáp: “Được.”
Từ hôm đó trở đi, Dung phi chính thức tấn phong thành Dung quý phi.
Năm mới đang cận kề.
Đèn lồng đỏ rực giăng mắc ngoài cửa sổ, đến cả hoa tuyết bay lượn cũng nhuộm sắc hồng nhàn nhạt.
7
Từ sau khi Quý phi có thai, khẩu vị của nàng ngày càng tăng.
Ta đã dặn dò kỹ càng toàn Thượng Thực Cục, đây là đứa con đầu tiên của nương nương, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sơ sót nào.
Các món ngon vật lạ thay đổi từng ngày, như nước chảy không dứt, liên tục được đưa đến Chung Tú Cung.
Nhưng mang thai vốn đã là chịu khổ.
Quý phi trước nay vẫn thích các món thịt cá béo ngậy, giờ chỉ ăn quá vài miếng liền buồn nôn không ngừng, đành phải chuyển sang những món thanh đạm.
Ta chỉ còn cách căn dặn Thượng Thực Cục làm thêm các loại điểm tâm mà nương nương thường yêu thích.
Bánh hương mai, bánh sen hoa quế, sữa hấp đường… đủ loại.
Đứa trẻ trong bụng cũng ngoan ngoãn, không quấy không nghịch, cùng mẫu thân ăn uống điều độ.
Mỗi lần nhắc tới, trên gương mặt quý phi đều là sự dịu dàng và hạnh phúc.
Nàng xoa bụng, nói: “Là đứa bé này thương ta.”
Ta phụ họa: “Ngoại sanh của chúng ta đúng là hiểu chuyện.”
“Hậu cung nhiều công chúa như vậy mà chẳng có lấy một hoàng tử, Hoàng thượng vẫn luôn vì chuyện này mà ưu phiền. Mong sao đứa bé trong bụng ta là nam nhi…”
Nàng vừa lẩm bẩm, ta vừa cười vui vẻ.
Gương mặt cùng bụng của Quý phi ngày một đầy đặn, hồng hào.
Hoàng đế thỉnh thoảng lại tới thăm, thấy nương nương da dẻ hồng nhuận, trên mặt cũng không giấu nổi niềm vui.
“Xem ra đây cũng là một đứa bé ham ăn đấy.”
Dung phi khẽ hờn trách: “Hoàng thượng chê thần thiếp ham ăn sao?”
“Trẫm nào dám, ha ha ha.”
Trong lúc trò chuyện, nhắc đến Mai Tuyết, Quý phi lên tiếng: “Mai tuyển thị lớn lên cùng thần thiếp, chẳng khác gì muội muội. Hậu cung này mỗi người mỗi tính, thân cận với nàng chẳng được mấy ai. Mong Hoàng thượng để tâm thêm cho nàng.”
“Là một cô nương khá thú vị.” Hoàng đế nở nụ cười thoáng suy tư: “Quý phi đã nói thế, trẫm sẽ lưu ý nàng hơn vài phần.”
“Đa tạ Hoàng thượng.”
Hoàng đế không đáp ngay, chỉ nhìn sang ta, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
“Trẫm nhớ, Liễu Tuyết ngươi đã thi đậu làm nữ quan Thượng Thực Cục, sao ngày nào cũng chạy đến đây? Công việc Thượng Thực Cục nhàn rỗi lắm sao? Xem ra trẫm phải…”
“Xin Hoàng thượng thứ lỗi, nô tỳ cáo lui.” Ta đặt bát rượu nếp hoa anh đào sang một bên, vội vã rời đi.
“Ơ, con nha đầu này…”
“Hoàng thượng, xin bớt giận.”
Năm xưa Hoàng đế còn là thiếu niên đọc sách, tính tình không mấy ai ưa.
Tiểu thư tính khí hiền lành, dù bị chọc ghẹo cũng chỉ mỉm cười bỏ qua.
Ta thì miệng lưỡi sắc sảo, chẳng chịu lép vế bao giờ, thường đường hoàng đối đáp khiến hắn á khẩu.
Chỉ có Mai Tuyết, nàng nhút nhát, không dám cãi lại, mỗi lần bị nói móc đều đỏ bừng hai má.
Từ khi theo tiểu thư nhập cung, ta liền biết điều thu liễm, cố gắng làm lu mờ sự tồn tại của bản thân trước mặt Hoàng đế.
Bởi lẽ… giờ đây hắn đã là quân vương thiên tử.
Nếu một ngày nào đó hắn bỗng nhớ lại chuyện xưa ta từng vô lễ, thì tội của ta… biết làm sao đây?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận