“Nếu sau này mẹ với ba buồn vì con có gia đình riêng rồi thì có thêm em cũng hay mà. Nhưng con vẫn sẽ thường xuyên về thăm ba mẹ…”
Tư duy của nó đã hoàn toàn lệch khỏi trọng tâm.
Mà sắc mặt của Hứa An An thì cũng lệch theo… ừm, là đỏ bừng vì tức.
“Không được!” Cô ta không nhịn được mà hét lên.
Lý Mậu cau mày nhìn cô ta: “An An, em sao vậy? Mẹ nói sẽ không can thiệp chuyện của tụi mình nữa, vậy chẳng phải tốt lắm à?”
Hứa An An cố gắng nặn ra một nụ cười: “Nhưng tài sản đó vốn phải có phần của anh, tại sao anh đi lại từ bỏ chứ? Hơn nữa đâu phải lấy không, sau này anh còn phải phụng dưỡng họ mà…”
Trong lúc sắc mặt Lý Mậu ngày càng khó coi, giọng Hứa An An cũng yếu dần đi.
Lý Mậu đâu phải đồ ngốc thật sự, sao nó có thể không hiểu gì?
“An An, trước kia khi mới quen nhau, chẳng phải em nói không để ý đến tiền của anh sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-c-c-a-b-n-g-i-con-trai-t-i&chuong=7]
Vậy bây giờ là sao đây?”
Sau đó nó lại như bừng tỉnh: “Mẹ, vừa nãy mẹ tức giận với cô ấy cũng vì chuyện này phải không? Bảo sao… An An, chuyện này em sai rồi, em không nên nghĩ như thế, em phải xin lỗi mẹ mới đúng.”
Tự nó đã dùng năng lực tư duy kỳ lạ của mình để hoàn thiện cả chuỗi logic.
Sắc mặt của Hứa An An trông cứ như người bị táo bón.
Cô ta muốn văng tục nhưng tất nhiên không thể, điều đó không hợp với vai diễn của cô ta.
“A Mậu, nghe em nói, tụi em đâu chỉ nói chuyện tiền bạc…”
Tôi mỉm cười hỏi cô ta: “Không phải tiền bạc, vậy là chuyện gì?”
Lý Mậu cũng nhìn cô ta chờ lời giải thích.
Hứa An An bỗng á khẩu, không nói nổi một lời.
Cô ta tính toán rằng tôi và Lý Kiến đều không thể nói ra sự thật với Lý Mậu.
Nhưng cô ta quên mất một điều: sự thật cũng là điểm yếu của chính cô ta.
Nếu nói ra, đúng là gia đình tôi có thể tan vỡ nhưng đồng thời mọi toan tính của cô ta cũng sẽ tiêu tan.
Cô ta dùng “mối quan hệ với Lý Kiến” để uy hiếp chúng tôi, nhưng lại quá tự tin mà quên rằng, người sợ sự thật bị phơi bày nhất… chính là cô ta
Một lúc sau, Hứa An An mới ậm ừ đáp: “Đúng, tụi em nói về tài sản.”
Lý Mậu vẫn cau mày: “An An, em sao vậy? Em đâu phải người như thế trước đây.”
Chỉ mới mấy phút trước, Lý Mậu còn nói tôi thay đổi, Hứa An An thì hả hê xem trò hay. Giờ thì chính cô ta lại bị một câu “em thay đổi rồi” đánh thẳng vào mặt, sắc mặt lập tức biến hóa khó tả.
Có vài nhát dao không tự cắt lên mình thì chẳng biết đau, vậy nên tôi phải để cô ta nếm thử mới hiểu.
Hứa An An nén giận, làm ra vẻ ấm ức nói với Lý Mậu: “A Mậu, em đâu phải vì bản thân, em là đang vì anh thôi. Anh tốt như vậy, mà em trai hay em gái anh còn chưa ra đời, dì đã thiên vị như vậy, em chỉ muốn đòi lại công bằng cho anh.”
Rồi cô ta quay sang tôi, làm bộ nói đầy nghĩa khí: “Dì à, sao dì có thể lạnh lùng vậy chứ! Không nói tới chồng dì, đến cả con ruột dì mà dì cũng không quan tâm à?”
Chắc lần đầu tiên gặp mặt đã để lại ấn tượng quá sâu sắc với cô ta, khiến cô ta tin chắc tôi là người vô cảm. Tôi có thể không quan tâm chồng mình thì giờ nói không để Lý Mậu thừa kế tài sản cũng hoàn toàn có thể là thật.
Mà cô ta thì không dám đánh cược chuyện đó. Một khi ký vào giấy từ bỏ thừa kế, vậy là hết đường lui. Cô ta muốn câu một cậu ấm có chút gia sản chứ không phải một kẻ trắng tay phải tự mình lập nghiệp.
Trong lòng cô ta rõ như gương: câu được đại gia là mục tiêu hàng đầu, còn chuyện trả thù chúng tôi chỉ là phụ.
Mà giờ, chưa kịp trả thù, con mồi đã bay mất, cô ta cam tâm nổi không?
Tên thẳng nam Lý Mậu có chút cảm động trước lời cô ta nói nhưng vẫn không đồng tình: “An An, anh biết em lo cho anh. Nhưng thật sự không cần đâu. Ba mẹ đối xử với anh rất tốt. Em yên tâm, dù tự mình cố gắng, anh cũng sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp.”
Hứa An An: Vậy thì tôi lo không nổi đâu.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, bật cười thành tiếng. Thấy Lý Mậu nhìn sang với vẻ khó hiểu, tôi cảm khái: “Không có gì, chỉ là… cảm động thật.”
Thẳng thắn là một đức tính tốt. Nhưng đối phó với trà xanh, đôi khi… sự thẳng thắn cũng chính là vũ khí hữu hiệu nhất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận