Tôi mệt mỏi dựa vào tường.
Nhiều người khen tôi mạnh mẽ, bình tĩnh, là kiểu phụ nữ đáng tin. Nhưng khi gặp chuyện thế này, thật lòng mà nói, tôi cũng thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi cố gắng gây dựng sự nghiệp, chăm lo cho gia đình, làm một hình mẫu hoàn hảo trong mắt người khác, nhưng đến giờ nhìn lại, tất cả chỉ như đóa hoa trong gương, trăng đáy nước… bên ngoài thì rực rỡ, bên trong thì rệu rã.
Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ lựa chọn của chính mình, những gì tôi cố công gìn giữ bấy lâu, thật sự có đáng không?
Đúng lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Hứa An An. Giọng cô ta ngọt ngào nhỏ nhẹ vang lên: “Cô Trần, à không, phải gọi là mẹ chồng tốt của tôi mới đúng, giờ tôi rốt cuộc cũng đủ tư cách để cô mời tôi đi uống cà phê rồi nhỉ?”
Cô ta nhấn mạnh ba chữ “mẹ chồng tốt”, hận không thể đem dáng vẻ người chiến thắng phô ra cho thiên hạ xem.
Tuy tôi biết cô ta không có ý tốt nhưng vẫn đồng ý gặp mặt. Dù tôi có bối rối, có mệt mỏi đến đâu thì cũng tuyệt đối không để lộ trước mặt Hứa An An.
Thể hiện sự yếu thế trước cô ta chẳng khác gì dâng tận tay cơ hội để cô ta rắc muối vào vết thương.
Trước kia cô ta dây dưa với ông chồng già của tôi, tôi còn có thể bình tĩnh. Nhưng giờ cô ta nhắm vào con trai tôi thì chính là đã chạm đến vảy ngược của tôi rồi.
Cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, từ giờ mới thực sự bắt đầu.
5
Trong quán cà phê, Hứa An An trông rạng rỡ hẳn lên. Cô ta cười tít mắt nhìn tôi: “Cô Trần… à không, mẹ chồng à, nhìn cô gầy rộc thế kia, chắc là mất ngủ rồi hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-c-c-a-b-n-g-i-con-trai-t-i&chuong=5]
Ấy da, có tuổi rồi là vậy đó, chỉ cần không ngủ đủ một hôm thôi là mấy nếp nhăn cũng chẳng giấu nổi. Mẹ à, hay để con giới thiệu cho mẹ thẩm mỹ viện con hay đi nhé? Con còn có thể xin giảm giá cho mẹ đó~ Phụ nữ ấy mà, phải biết chăm sóc bản thân, nếu không, cả chồng lẫn con trai đều giữ không nổi đâu.”
Tôi đột nhiên nghiêng người tới gần, chăm chú nhìn kỹ mặt Hứa An An.
Cô ta lập tức căng thẳng: “Cô… cô làm gì thế?”
Tôi khẽ mỉm cười, tựa người ra sau ghế: “Chỉ thấy cái mũi cô làm hơi lệch, với lại cô tiêm filler hơi nhiều rồi nhỉ? Tôi nhìn cái mặt cô sao cứ cứng đờ ra vậy. Nếp nhăn đúng là đáng sợ thật, nhưng tôi nghĩ đáng sợ hơn là mặt còn trẻ mà đã có dấu hiệu sập rồi đấy.”
Mấy cô gái kiểu Hứa An An ấy, cái kiểu mà dựa vào tuổi trẻ và nhan sắc làm vũ khí thì điều khiến họ khó chịu nhất chính là bị chê bai cái nhan sắc đó. Quả nhiên, Hứa An An không nhịn được lấy gương nhỏ ra soi mặt, nhưng ngay khi phát hiện bản thân bị tôi dẫn dắt lệch hướng, cô ta vội vàng cất gương đi, trừng mắt nói: “Cô Trần đúng là giỏi thật đấy. Nhưng cô cũng đừng giả vờ nữa, không nỡ hy sinh chồng thì đành hy sinh con trai thôi, sao rồi, bây giờ đau lòng chưa?”
Cô ta gõ gõ móng tay sơn bóng loáng xuống mặt bàn, tiếp tục nói: “Thật ra so với Lý Mậu, tôi vẫn thích Lý Kiến hơn. Dù anh ấy hơi lớn tuổi chút nhưng ít ra biết điều, rộng rãi, chi tiền không tiếc. Lý Mậu thì như thằng nhóc khờ khạo, có lúc còn phải để tôi dỗ dành. Nhưng ai bảo cô cao tay quá làm chi nên tôi đành chọn Lý Mậu thôi.”
Tôi siết chặt nắm tay. Rõ ràng, Hứa An An nắm rất rõ điểm yếu của tôi.
Trên mạng từng có câu đùa: Bây giờ con gái không còn thích yêu cậu ấm nữa, thay vì chờ cậu ấm thừa kế tài sản, thì chi bằng cặp với bố nó cho chắc ăn.
Tôi không ngờ, ngoài đời thật mình lại gặp phải đúng một đứa như thế.
Tôi biết những lời Hứa An An nói là thật. So với Lý Kiến đang nắm túi tiền trong tay thì Lý Mậu chỉ như đứa trẻ chưa trưởng thành. Tiền trên người nó chẳng bao nhiêu, mua cái túi cho cô ta thôi cũng có thể quẹt nổ thẻ. Bình thường chỉ cần chi tiêu lớn, Lý Mậu đều phải xin tiền từ vợ chồng tôi, chứ bản thân nó thì chẳng tích được xu nào.
Ưu điểm duy nhất của Lý Mậu so với cha mình chắc chỉ là trẻ trung, sức khỏe dồi dào và dễ bị dắt mũi hơn.
“Cô muốn gì? Tiền à? Năm trăm ngàn, rời khỏi con trai tôi.”
Hứa An An phá lên cười: “Cô không thấy cảnh tượng bây giờ giống mấy phim thần tượng đời đầu à?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận