Cuộc sống không còn cái hào quang "gia đình hoàn hảo" thì đúng là không tốt, nhưng ít ra cũng không còn ai phá hoại từ trong nhà nữa! Trước đây tôi sao lại ngu ngốc đến vậy?
Lý Mậu ngạc nhiên thốt lên: “Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại nói thế? Vì lúc nãy ba quát mẹ à? Con sẽ đi nói với ông ấy, bắt ông ấy xin lỗi mẹ!”
Trong lòng nó, tôi với Lý Kiến vẫn là cặp vợ chồng kiểu mẫu. Việc tôi bất ngờ nói muốn ly hôn chắc chắn khiến nó sốc nặng.
Tôi hỏi Lý Mậu: “Nếu mẹ nhất định phải ly hôn, con có phản đối không? Có cảm thấy bị ảnh hưởng không tốt không?”
Lý Mậu gãi đầu, nói: “Dù con không hiểu lắm nhưng nếu hai người nhất định phải ly hôn, con vẫn sẽ chọn ủng hộ mẹ. Mẹ à, đây là hôn nhân của ba mẹ, vốn nên do ba mẹ quyết định. Với lại con đã là người lớn rồi, làm gì có chuyện bị ảnh hưởng? Nhưng mà mẹ này, có phải xảy ra chuyện gì mà con không biết không? Mẹ phải nói cho con biết chứ, con là con trai mẹ, con phải đứng về phía mẹ chứ?”
Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi tuôn như mưa. Lần này, không phải tôi diễn.
Thì ra, tôi cũng có chỗ để dựa vào.
Phải rồi, con trai tôi chính là chỗ dựa của tôi.
Tôi cứ tưởng mình đang đơn độc chiến đấu, hóa ra không phải.
Trước đây, tôi luôn nghĩ mình phải đứng trước mặt Lý Mậu để che chắn cho nó, lại suýt quên mất, nó đã trưởng thành thành một người đàn ông đáng tin rồi… ờ thì, đôi lúc cũng hơi thiếu chín chắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-c-c-a-b-n-g-i-con-trai-t-i&chuong=12]
Nhưng con người mà, quan trọng là biết đối diện với sóng gió, mấy chuyện nhỏ nhặt thì không cần chấp.
Lý Mậu bị nước mắt tôi làm cho cuống cả lên, vội vã đi lấy khăn giấy: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Tôi lấy điện thoại ra, mở một file ghi âm, nói: “A Mậu, mẹ xin lỗi con. Đây là một cái hộp Pandora, có lẽ nếu con không mở sẽ tốt hơn cho con. Mẹ sẽ tự giải quyết mọi chuyện. Nhưng nếu con nghe rồi...”
Với loại người như Hứa An An, sao tôi có thể không thu thập bằng chứng? Chỉ là trước đây tôi nghĩ bản ghi âm này sẽ dùng cho việc khác, chứ không phải cho Lý Mậu nghe.
Không nghi ngờ gì, Lý Mậu chọn nghe.
Sắc mặt nó gần như biến dạng: Bạn gái con lại muốn làm mẹ kế con á?
Nó không dám tin: “Mẹ, Hứa An An... hai người nói gì vậy?”
“Tức là đúng như con nghe đấy. Ba con có người khác bên ngoài, Hứa An An chỉ là một trong số đó thôi. Mẹ không ngờ, nó còn dám nhắm vào con…”
Với một người luôn được nuôi dạy tử tế như Lý Mậu, chuyện này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang: “Sao lại thế được, sao lại thế được…”
Dù là tôi, Lý Kiến hay Hứa An An, ba người mà Lý Mậu tin tưởng nhất, đều lừa dối nó. Với nó, đây là cú sốc tận gốc thế giới quan.
Tôi thấy thần sắc nó ngẩn ngơ, trạng thái không ổn, bèn giả vờ ôm trán: “A Mậu, mẹ đau đầu quá, khó chịu lắm, con giúp mẹ gọi xe, đưa mẹ đi bệnh viện được không?”
Lý Mậu lập tức bừng tỉnh, lo lắng nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ chờ chút, con lập tức chở mẹ đi bệnh viện!”
Khi một người bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, phải để họ có một việc nhất định phải làm nhằm chuyển hướng sự chú ý, như vậy mới tránh cho họ sa vào suy nghĩ tiêu cực.
Lý Mậu thấy tôi bây giờ yếu ớt, chỉ có thể dựa vào nó nên cũng không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung. Ai bảo bản chất của nó vốn là người biết chịu trách nhiệm khi cần chứ.
Quả nhiên, lúc từ bệnh viện trở về, Lý Mậu đã bình tĩnh hơn nhiều.
Nó lải nhải: “Mẹ, bác sĩ nói rồi, mẹ là vì làm việc quá sức, thiếu nghỉ ngơi, tâm trạng căng thẳng mới đau đầu. Từ giờ mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt. Con thấy mẹ bị đình chỉ công tác cũng hay đấy, chứ không mẹ lại bận đến quên cả bản thân. Thuốc phải uống đúng giờ, con sẽ giám sát mẹ mỗi ngày…”
“Được rồi được rồi, A Mậu, con đừng lải nhải nữa…”
“Không được, con mà không nhắc, mẹ lại không biết tự chăm sóc mình.” Lý Mậu nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Mẹ, con nghĩ thông rồi, trước đây toàn là mẹ đứng trước che chắn cho con nên mẹ mới mệt mỏi như vậy. Từ giờ, con phải đứng chắn trước mẹ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận