Người của Phương Vân Chi vẫn luôn bám theo, nhưng đồng tiền có thể sai khiến quỷ thần, đám làm việc vì tiền ấy vốn không kém gì binh lính từng trải qua chiến trường nên trong phút chốc, bọn họ cũng không thể hoàn toàn ngăn được tay chân của Thẩm Đông Lâm.
Tẩu tẩu chạy một mạch, giữa đường bị Thẩm Đông Lâm bắt được, ép áp giải thẳng về tiệm thêu, hắn muốn tẩu tẩu đích thân ký tên điểm chỉ, bán đi tiệm thêu.
Trong lúc hai người giằng co, chưởng quầy của tiệm định từ bên cạnh xông tới khống chế Thẩm Đông Lâm để cứu tẩu tẩu.
Nhưng giữa lúc ba người xô đẩy, một ngọn hỏa tập từ trong ngực lăn ra, bắt lửa, từ một món thêu bắt đầu cháy lan.
Lửa mỗi lúc một dữ, nhưng những người chạy tới cứu chỉ có thể hắt nước ở cửa.
Thẩm Đông Lâm nhất quyết không cho bọn họ tiến thêm vào bên trong.
Phương Vân Chi trong lòng chấn động.
Ngẫm kỹ, hành động của Thẩm Đông Lâm e là có liên quan tới kinh thành.
Y lập tức hạ lệnh, thúc ngựa phi nhanh về kinh báo tin.
Kinh thành biến động, cơn sóng gió sắp nổi lên.
"Loại dâm phụ như ả, lão tử gặp một gi.ết một!"
Hắn hừ lạnh: "Muốn ta tha cho ả cũng được, chuẩn bị cho ta khoái mã và lương khô, mở cổng thành, thả ta ra!"
Ta siết chặt nắm tay, lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Bảy năm chìm nổi chốn quan trường, trong mắt hắn chỉ còn lợi ích, chẳng còn chút tình nghĩa nào.
Ngay khi ta đang cố tìm cách phá thế cục, Cố đại phu bỗng xuất hiện.
14
Thẩm Đông Lâm hoàn toàn bị chọc giận: “Đôi gian phu dâm phụ các ngươi, đến đủ cả rồi hả!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-huynh-c-ch-t-c-ng-kh-ng-s-nh-b-ng-t-u-t-u&chuong=9]
Nhân lúc ta vào kinh, lén lút thông đồng, vụng trộm trao đổi, các ngươi đáng bị lửa thiêu để rửa sạch tội lỗi!”
Hắn kề lưỡi đao sát cổ tẩu tẩu: “Ngươi là chính thất của ta, mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta. Ta chỉ lấy lại đồ của mình, sao ngươi không chịu ký giấy bán tiệm? Nếu ngươi ngoan ngoãn ký thì đã không gặp tai họa này!”
Cố đại phu vốn luôn ôn hòa lễ độ, giờ chẳng màng giữ lễ, bước nhanh mấy bước định lao vào biển lửa.
“Đứng lại! Nếu ngươi dám vào, ta sẽ gi.ết Triệu Lam Tâm!”
Sợ hắn thực sự ra tay, Cố đại phu dừng lại: “Được, được, ta không động, đừng làm hại Lam Tâm."
"Đông Lâm, năm đó Lam Tâm khó sinh, ta chỉ vì nhớ đến thê nhi mình mất vì khó sinh, không muốn lại có sản phụ do ta chăm sóc mà ch.ết, nên mới nóng lòng xông vào phòng sinh. Nhưng nếu có thể cứu được hai mạng người, mặc cho thiên hạ bàn tán, ta cũng chẳng bận tâm. Dù được quay lại một lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy!”
Khói đặc cuồn cuộn tràn ra, Cố đại phu càng nói càng gấp: “Sau đó ta quan tâm nhà ngươi nhiều là bởi hai mươi năm trước, nhà ta nghèo khổ, từng nhận một bữa cơm từ lệnh đường. Vì vậy, khi bá mẫu bệnh, ta đã tặng vài lần dược liệu, chứ không hề có tư tình với Lam Tâm."
"Đông Lâm! Ngươi muốn bắt ta thì thả Lam Tâm ra! Nàng sau sinh đã tổn thương, bao năm lao lực, hai năm nay sức khỏe luôn kém, chịu không nổi khói đặc này. Ngươi bắt ta, đừng làm hại nàng!”
Thẩm Đông Lâm phá lên cười: “Ngươi muốn đổi chỗ cho nàng? Ha ha ha! Còn dám nói mình và nàng không có tư tình? Ta không đổi!”
Cố đại phu thu lại vẻ ôn hòa, lúc này phẫn nộ tột cùng: “Thẩm Đông Lâm! Ngươi bỏ đi bảy năm, bặt vô âm tín, ai cũng mặc định ngươi đã ch.ết. Là Lam Tâm gánh vác Thẩm gia! Nàng mười ngón thấm máu cũng không than khổ, lao lực thành bệnh cũng không kêu đau. Ngươi không thương nàng, không cảm ơn nàng thì ta thương! Nàng kiên cường như cỏ dại, sắc bén như gươm tuốt vỏ, lại thông minh, tình nghĩa. Ta mến nàng, chẳng phải lẽ đương nhiên sao?! Còn ngươi, vô tình vô nghĩa, bất hiếu bất nhân, chỉ là kẻ hèn nhát ích kỷ, vậy mà còn dám mở miệng đòi đồ của Lam Tâm. Ngươi có tư cách gì mà đứng đây chỉ trích ta, chỉ trích nàng?! Lại còn đặt nàng vào hiểm cảnh, ngươi thật đáng ch.ết!”
Đây là lần đầu tiên ta nghe Cố đại phu mắng người, không khỏi hơi kinh ngạc.
Nghĩ một lúc, ta nhớ cách đây không xa có một cửa hàng vũ khí, bán đao, kiếm, cung săn. Ta chạy tới, lấy một cây cung rồi quay về.
Lúc này, khói đặc càng nghi ngút, lửa bốc cao tận trời, hầu như không còn nhìn rõ bên trong.
Ta khẽ hỏi Phương Vân Chi có biết bắn cung không. Y cúi đầu liếc cây cung săn trong tay ta, khẽ gật.
Ta kiên định nói: “Xin huynh nhất định phải bắn trúng, cứu tẩu tẩu của ta!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận