9
Quãng thời gian ấy, ngày nào ta cũng lén theo sát tẩu tẩu.
Tẩu tẩu ra cửa hàng bán đồ thêu, ta đi theo.
Tẩu tẩu đến hiệu thuốc lấy thuốc, ta cũng đi theo.
Nào ngờ giữa đường lại gặp nhi tử của huyện thái gia đang cưỡi ngựa giữa phố.
Tay nghề cưỡi ngựa của hắn ta tầm thường, nhưng đầu thì ngẩng cao như thể thứ hắn ta đang cưỡi không phải là ngựa mà là đang giẫm đạp lên bách tính thiên hạ.
Con ngựa ấy hung hãn xông tới, mà thằng nhãi trên lưng hoàn toàn không khống chế nổi.
Dọc đường, không ít sạp hàng của dân bị giẫm nát tơi bời.
Ta mải chú ý theo dõi tẩu tẩu, không kịp tránh.
Ngựa đâm thẳng vào ta, hất ta văng đi mấy trượng.
Trong cơn mê man, ta chỉ cảm thấy cơn đau đến mức tê dại, đôi chân dần mất hết cảm giác.
Khi tỉnh lại, chân ta đã gãy.
Ta vừa sợ vừa đau đớn, sợ tẩu tẩu sẽ bỏ đi như a cha từng bỏ ta, lại đau vì đôi chân tàn phế hành hạ đến mất ngủ đêm ngày.
Tẩu tẩu bưng thuốc tới, ta nhấp từng ngụm nhỏ.
Ngày trước ta ghét nhất là uống thuốc, giờ ngay cả một chữ “đắng” cũng không dám thốt ra.
A nương đang bệnh, ta thì gãy chân, Tư Mãn vẫn còn là một đứa bé bú sữa.
Nếu ta không ngoan, liệu tẩu tẩu có chán ghét ta, có mất kiên nhẫn với ta, có thật sự bỏ đi cùng Cố đại phu hay không?
Uống xong thuốc, tẩu tẩu định đem bát ra ngoài.
Ta chụp lấy tay nàng, nước mắt trào đầy mắt: “Tẩu tẩu, ta sợ lắm, đừng rời bỏ ta.”
Nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo chăn cho ta: “Hạ Lê, tẩu tẩu ở đây, sẽ chẳng đi đâu cả.”
Ta cố kéo khóe môi, muốn cười với nàng, muốn nói một tiếng “được”.
Nhưng lời đến miệng lại chẳng thể thốt ra.
Ta khẽ ngây người, trong lòng càng lúc càng tủi, nhìn nàng mà nước mắt rưng rưng: “Nếu tẩu tẩu lừa ta, thì dù có phải bò, ta cũng sẽ bò tới hiệu thuốc tìm!”
Nàng bỗng bật cười: “Hạ Lê, tẩu tẩu thề với ngươi, nếu bỏ rơi ba bà cháu các ngươi, cả đời này ta sẽ chẳng được yên ổn, sau khi ch.ết sẽ xuống A Tỳ địa ngục, chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-huynh-c-ch-t-c-ng-kh-ng-s-nh-b-ng-t-u-t-u&chuong=6]
Bây giờ, ngoan ngoãn dưỡng thương được không?”
Tẩu tẩu nói được thì làm được, nàng chưa bao giờ bỏ rơi chúng ta.
10
Trong sân nhỏ, Thẩm Đông Lâm khẽ ho vài tiếng.
Tẩu tẩu lặng lẽ ngồi đó, sắc mặt bình thản.
Thẩm Đông Lâm mở lời trước: “Lam Tâm, trước kia ta chỉ ho hai tiếng là nàng đã lo lắng không ngớt, giờ thì nàng chẳng thèm đoái hoài gì đến ta.”
Khóe môi tẩu tẩu nhếch lên, ánh lên tia giễu cợt: “Phò mã gia chẳng lẽ quên rồi sao? Thê tử của ngài đang ở kinh thành, thân phận cao quý. Sự quan tâm của nàng ấy chắc chắn sẽ khiến ngài khá lên hơn cả sự quan tâm của ta.”
Hắn đưa tay định nắm lấy tay tẩu tẩu, nhưng nàng nghiêng người tránh sang một bên.
Hắn cúi đầu, giọng như mang hối hận: “Là ta không nên cưới công chúa. Nhưng Lam Tâm, công chúa đã để mắt tới ta, lại thêm thánh chỉ của hoàng đế, ta đâu dám trái lệnh!”
Ta nấp trong góc, trong lòng gào thét: Đừng tin hắn! Hắn đang nói dối! Hắn chẳng khác gì a cha, đều là một phường xấu xa.
May mà tẩu tẩu cũng chẳng tin lời hắn nữa.
Nàng mỉa mai: “Đúng, mệnh vua khó trái, nên ngài buộc phải cưới công chúa, buộc phải viên phòng với công chúa, buộc phải cùng công chúa sinh con đẻ cái.”
Lông mày Thẩm Đông Lâm bỗng mang ý cười: “Lam Tâm, ta biết nàng vẫn để ý đến ta, chắc chắn là đang ghen. Nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng. Công chúa nhân từ, sẽ không hẹp hòi mà không dung được nàng đâu.”
Ta sắp không chịu nổi nữa. “Công chúa có quyền, ngài có tiền, hai người các ngài còn cầu chi hơn nữa? Thẩm Đông Lâm, nói cái chuyện ăn bám mà nghe ‘thanh nhã’ đến vậy, quả không hổ là trạng nguyên lang!”
Ánh mắt Thẩm Đông Lâm tối lại, lửa giận bùng lên: “Khi xưa, chẳng phải ngươi và nhà ngươi cũng vì nhìn trúng tiền đồ của ta nên mới không cần sính lễ mà gả qua đây sao? Giờ đã được như ý nguyện, ngươi việc gì phải ngăn ta bước tới tiền đồ rộng mở hơn? Nếu ngươi biết điều thì nên tự nguyện làm thiếp, dốc lòng vì tương lai của ta và công chúa. Triệu Lam Tâm, ngươi yêu ta đến thế, chẳng lẽ nỡ rời xa ta?”
Tẩu tẩu gật đầu: “Tất nhiên là nỡ. Chúng ta hòa ly thôi. Triệu Lam Tâm ta có tiền, có năng lực, cần gì một kẻ vô dụng như ngươi?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận