Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

A HUYNH CÓ CH.ẾT CŨNG KHÔNG SÁNH BẰNG TẨU TẨU

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-08-15 13:13:58
12
Chúng ta tạm trú tại nơi ở của y.
Vị tướng quân ấy giải thích rằng chỗ này vốn là nhà của cữu cữu y. Cả nhà cữu cữu đã dọn đi, nên y bảo chúng ta cứ yên tâm ở lại.
Nhân lúc tẩu tẩu và a nương ra ngoài cầm cố trang sức, ta tìm y.
Y tên Phương Vân Chi.
Ta nghe thấy y đang dặn người canh giữ cổng thành, một khi phát hiện tung tích Thẩm Đông Lâm thì lập tức báo cáo.
Thẩm Đông Lâm trộm tài sản của tẩu tẩu, báo với huyện thái gia cũng vô ích, vậy mà y lại nhiệt tình giúp chúng ta đến thế.
Ta trước hết cảm ơn y, rồi nghi hoặc hỏi: "Vì sao Phương tướng quân lại giúp chúng ta như vậy?"
Y gãi đầu, cúi thấp, không nói lời nào. Khi ta nghĩ y không định trả lời, y mới mở miệng: "Ta… phụng mệnh… đến tìm… Thẩm phò mã."
Ai cũng nói chuyện với y thì không hề cà lăm, chỉ riêng khi đối diện ta, y mới bắt đầu lắp bắp. Ta thật sự không hiểu nổi đầu óc y vận hành thế nào.
Có chút bực bội, ta nói: "Ngươi có thể đừng cà lăm được không?"
Y nuốt nước bọt, hít sâu mấy lần: "A huynh của cô nương cưới Tứ công chúa, mà công chúa ấy có một ca ca ruột là Nhị hoàng tử. Thánh thượng tra ra Nhị hoàng tử cấu kết Bắc Mạc mưu đồ tạo phản, nên sai tướng thủ biên quan chúng ta canh chặt cửa ải, đồng thời lần theo dấu vết tìm Thẩm phò mã, phòng ngừa hắn lấy cớ về quê thăm người thân để nhân cơ hội liên lạc với Bắc Mạc."
Câu này y nói ra không hề ngắt quãng.
Khi ta còn tròn mắt sửng sốt, y nói tiếp: "Có lẽ hắn nghe tin tẩu tẩu cô nương mở nhiều cửa hàng, tích góp không ít, nên muốn gi.ết vợ đoạt của.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-huynh-c-ch-t-c-ng-kh-ng-s-nh-b-ng-t-u-t-u&chuong=8]

Đúng lúc Nhị hoàng tử ở kinh thành thiếu tiền hối lộ Bắc Mạc, hắn liền tính toán lập công theo rồng để con đường quan lộ của mình thêm sáng sủa. Người của ta vẫn luôn bám theo hắn nhưng vẫn bị hắn thoát."
Y cúi đầu: "Xin lỗi, đã gây phiền toái cho các người."
Ta siết chặt nắm tay, chậm rãi cảm nhận máu huyết trở lại: "Ngươi nói… Thẩm Đông Lâm thông đồng giặc, bán đứng giang sơn?"
Y gật đầu: "Trước đó thấy thái độ các người với hắn, ta càng chắc chắn đây chỉ là hành vi một mình hắn, không liên quan tới các người."
Y cười, lộ vẻ ngượng ngùng: "Hơn nữa, ta tin cô nương không phải loại người ấy."
Ta nghi hoặc: "Ngươi quen ta?"
Tai y đỏ bừng như sắp chảy máu, lại trở về trạng thái lắp bắp: "Cô nương… cô không nhớ ta sao?"
Ta trầm ngâm.
Khuôn mặt ấy dần trùng khớp với một gương mặt trong trí nhớ ta.
"Ngươi đúng là nhớ dai. Nhưng tại sao lại mắc tật cà lăm? Trong quân đội cũng nhận người nói lắp à?"
Y bỗng ngẩng đầu, đứng thẳng người theo tư thế quân lễ: "Vân Chi thân thể khỏe mạnh, tứ chi lành lặn, không mắc tật cà lăm."
"Tòng quân năm năm, từ trinh sát thăng lên hộ quân tham lĩnh, tòng tứ phẩm."
"Cha mẹ đều còn sống, cư trú tại kinh thành, đã mua thêm phủ để sau khi ta thành thân sẽ dọn vào…"
Ta cắt ngang: "Ngươi nói lắm thế làm gì?"
Làn da đồng hun của y cũng ửng đỏ: "Ta… ta…"
Như thể tự cho mình thêm dũng khí, y nói lớn: "Ta đã mến cô nương từ lâu, nếu cô không chê, ta nguyện cả đời theo hầu bên cạnh!"
Ta ngẩn người, nhất thời chân tay luống cuống, không biết đặt đâu.
Đúng lúc ta và y đều im lặng, a nương vội vã chạy vào.
13
Khi ta chạy tới tiệm thêu của tẩu tẩu, lửa đã bùng lên dữ dội, từng bó lửa trong gian trong thiêu rụi hết thảy thêu phẩm.
Trong nhà, Thẩm Đông Lâm cầm đoản đao, kề ngang lên cổ tẩu tẩu.
Trên đường tới đây, a nương đã kể sơ qua cho ta nghe.
Bà cùng tẩu tẩu tới tiệm cầm đồ để đem trang sức và đồ quý đi cầm cố, Phương Vân Chi cũng phái người đi theo bảo vệ.
Nhưng khi vừa cầm xong, Thẩm Đông Lâm liền dẫn theo đám tay chân từ chỗ tối xông ra.
A nương vẫn chưa hoàn hồn, nước mắt lã chã: "Ta là thân nương của hắn, vậy mà đám tay chân của hắn còn không tha cho ta!"
"Nếu không phải Lam Tâm liều mình dẫn chúng đi, ta đã chẳng thể sống sót trở về!"

Bình Luận

0 Thảo luận