Tiếng trách mắng vang lên bên tai: “Hạ Lê, đó là a huynh của ngươi, sao ngươi có thể làm vậy?!”
“Hạ Lê, trưởng huynh như phụ, ngươi thật là vô nhân tính!”
Ta chỉ để mặc nước mắt chảy, tiếng khóc bị dồn nén càng lúc càng lớn.
Tẩu tẩu đứng cạnh ta, giọng nàng bình thản không chút gợn sóng: “Tôn đại ca, lần trước huynh mua khăn thêu ở cửa tiệm ta, e rằng không phải để tặng Tôn đại tẩu đâu nhỉ?”
“Tiền đại gia, ta vừa thấy chân ông bước đi nhanh nhẹn lắm, thế mà lúc nãy gặp Tiền đại tẩu, bà ấy bảo chân ông gãy chưa lành, ở nhà chẳng làm gì được. Chẳng phải ông đây là đang tìm cách trốn việc à?”
Hai kẻ vừa nãy gào to nhất nghe vậy thì tịt ngòi.
Tiếng xì xào xung quanh dần nhỏ lại.
“Chán thật, chán thật, việc nhà người ta, mình xen vào làm gì?”
“Đúng đó, lời Hạ Lê nói cũng không sai. Đây là chuyện của Thẩm gia, ngay cả huyện lệnh đại nhân còn cấm người ngoài can dự, mình lo làm gì.”
Đám đông dần tản ra.
Nhưng ta lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, càng lúc càng gần.
Ta nín khóc, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vừa hay chạm phải ánh mắt của kẻ đi đầu.
Y cưỡi ngựa cao to, mặc giáp sắt, làn da màu đồng cổ toát ra khí chất võ tướng.
Trong cả huyện, quan võ có chức vị cao nhất chính là nhi tử huyện lệnh, nhưng ngay cả lên ngựa cũng phải có người đỡ.
Người này lại điều khiển chiến mã thành thục, ánh mắt sắc bén như đao, mặc bộ giáp nặng hàng chục cân mà vẫn ngồi vững như núi, chức quan chắc chắn không thấp.
Ta chỉ có thể nghĩ tới vị tướng quân trấn giữ biên ải gần đây nhất.
Y xuống ngựa, hỏi: “Có phải Thẩm phò mã không?”
Phò mã?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-huynh-c-ch-t-c-ng-kh-ng-s-nh-b-ng-t-u-t-u&chuong=4]
Ở đâu ra phò mã?
Chỉ có một… “mã” bị ta cưỡi lên mà đấm thôi chứ!
6
Thẩm Đông Lâm giãy giụa, khó nhọc phun ra một tiếng “phải” yếu ớt.
a lập tức ấn mạnh một tay xuống, bịt chặt miệng hắn, không cho thốt thêm nửa lời.
Quay đầu nhìn tẩu tẩu, nàng từ kinh ngạc đến bình tĩnh, song nơi đáy mắt vẫn thấp thoáng ánh lệ.
Thẩm Đông Lâm ở kinh thành hưởng vinh hoa phú quý, lại cưới được công chúa Hoàng gia, vậy mà vừa đặt chân về đây đã muốn bắt lỗi tẩu tẩu!
Ta còn đang định dồn lực thêm, thì từ không xa vang lên tiếng gọi của a nương: “Đông Lâm, có phải con không?”
Thẩm Đông Lâm bị ta đánh cho mặt mũi bầm dập, lại lấm tấm cả máu heo, thế mà a nương vẫn nhận ra.
Con cái là máu thịt trong tim của người mẹ, nửa đêm chợt tỉnh, chẳng biết a nương đã bao lần gọi tên hắn trong mơ.
Ta đứng dậy, nhìn a nương đỡ hắn lên.
Hắn như tìm được chỗ dựa, rên rỉ đứng không nổi, chỉ kêu rằng toàn thân đau nhức.
Nước mắt tuôn như mưa, khóc lóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột: “A nương, là con có lỗi với người, chẳng ngờ cưới phải một độc phụ lòng lang dạ rắn, còn dẫn tiểu muội đi vào vết xe đổ.”
A nương liếc ta, rồi quay sang hắn: “Hả?”
“Còn độc phụ kia, khi sinh con không chừng đã tư tình với Cố đại phu ở hiệu thuốc. Giờ lại công khai qua lại riêng tư với đại phu ấy, nàng ta để thể diện nhà họ Thẩm chúng ta ở chỗ nào?!”
Sắc mặt a nương lập tức đổi hẳn, bà vung tay tát hắn một cái nảy lửa: “Ngươi là ai, dám mạo nhận Đông Lâm nhà ta?"
"Hạ Lê, lấy đồ nghề, đưa hắn lên quan phủ tra xét!”
Thẩm Đông Lâm không thể tin nổi, hắn lập tức quỳ sụp trước a nương, nước mắt nước mũi dầm dề, cả người chìm trong bi thương.
Tiếng khóc thảm não chẳng khác gì một phụ nhân bị chồng bỏ: “A nương, con là Đông Lâm của người đây, chẳng lẽ người không nhận ra con sao?”
A nương liền đá một cú vào ngực hắn: “Đông Lâm nhà ta sẽ không đem chuyện đại phu cứu người mà nói thành tư tình bậy bạ, cũng chẳng bao giờ đối xử như vậy với thê tử đã gánh vác chăm sóc cả nhà suốt bảy năm qua. Ngươi là ai? Sao lại mạo nhận nhi tử của ta?”
7
Một viên tướng mặc giáp đứng bên cạnh lên tiếng giới thiệu về Thẩm Đông Lâm: “Đây đích thực là Thẩm Đông Lâm, người huyện Thiên Quan, bảy năm trước đỗ trạng nguyên, sau cưới công chúa, trở thành phò mã của triều đình.”
Sắc mặt a nương càng lúc càng khó coi, lại giáng thêm một cái tát trời giáng: “Thê nhi ngươi ở nhà chờ đợi, còn ngươi thì ở kinh thành làm phò mã!"
"Giỏi lắm! Đúng là nhi tử tốt của Thẩm gia ta!”
Mỗi câu nói của a nương đều rít qua kẽ răng, đầy tức giận.
Vị tướng kia đứng bên, vẻ mặt khó dò, đưa mắt nhìn qua lại giữa a nương và Thẩm Đông Lâm.
Khi nhìn về phía ta, ta cũng đang nhìn thẳng vào y.
Y lập tức cúi đầu, ta chỉ kịp thấy vành tai y đỏ lên rõ rệt.
A nương mặc kệ có tướng quân đứng bên, thẳng tay lôi tai Thẩm Đông Lâm vào lò mổ thịt heo của ta.
Bà lấy giấy bút đặt lên bàn gỗ một bên.
“Ngươi viết cho ta giấy hòa ly, trả tự do cho Lam Tâm."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận