4
“Nhà ta thật là bất hạnh, cưới phải một thê tử như thế, bất trinh, bất khiết, chẳng biết liêm sỉ, lại còn dính đầy mùi tiền bạc hôi tanh. Chưa hết, nàng ta còn dạy muội muội ta thành ra giống hệt mình. Ta phải làm sao bây giờ đây!”
Hắn chắp tay cúi người, giả vờ làm ra vẻ lễ nghĩa, quay sang đám đông quanh đó mà xin lỗi: “Thẩm gia ta tuy không phải quan lại hay phú thương, nhưng cũng là gia đình thanh bạch, từ trước đến nay luôn hòa thuận với bà con lối xóm."
"Là do Thẩm mỗ ta mắt mù nhận sai người, để một nữ nhân như thế làm bại hoại gia phong, suốt ngày mở miệng ngậm miệng đều chỉ nói đến tiền bạc, những thứ ngoại vật hèn kém."
"Xin mọi người hãy giúp ta làm chứng, mời những bậc trưởng bối đức cao vọng trọng trong trấn đến, để họ thi hành quy củ tổ tông, đem kẻ dơ bẩn tư thông với người khác này nhấn xuống lồng heo, giữ cho môn đình Thẩm gia ta được trong sạch!”
Hắn chỉ tay về phía tẩu tẩu ta, trong mắt tràn đầy sát ý.
A huynh vào kinh ứng thí, sau đó, tẩu tẩu dùng mười đầu ngón tay mà thêu thùa, chống đỡ cả nhà.
Ta không thích may vá, càng chẳng ưa việc nội trợ.
Tẩu tẩu đã dẫn ta đi bái sư học nghề, từ võ thuật để rèn luyện thân thể, cho đến mộc công và các nghề thủ công khác.
Tẩu tẩu từng nói với ta, bất kể lúc nào cũng phải có một kỹ năng để nuôi sống bản thân.
Ta học gì cũng bỏ dở giữa chừng, cho đến khi gặp người mổ heo ở đầu thôn, liền dồn hết tâm trí vào đó.
Nhờ vậy mới có ta của ngày hôm nay.
Nếu không có mùi tiền bạc này thì tẩu tẩu, ta và cả mẫu thân trong nhà sẽ lấy gì mà sống?
Quần áo mới của ta, đồ ăn, tiền học nghề, tất cả chẳng qua đều từ đó mà ra.
Trên mặt Thẩm Đông Lâm toàn là vẻ căm ghét đối với ta và tẩu tẩu.
Ta nhìn sang tẩu tẩu, thấy nàng dường như đã sớm bị tổn thương đến nỗi lòng nguội lạnh, ánh mắt chẳng còn gợn sóng.
Những gì nàng cống hiến cho Thẩm gia vẫn chưa từng được Thẩm Đông Lâm nói một lời cảm tạ, ngược lại còn bị hắn chụp lên cái mũ “thông dâm”.
Ta đứng giữa đám đông, bao lời bàn tán quanh mình đều không còn lọt vào tai.
“Ngươi nói ngươi là a huynh của ta, đúng không?”
Hắn đáp: “Tất nhiên ta là a huynh của ngươi!”
Trước đây, huyện lệnh chán ngán cảnh dân chúng chúng ta động một chút là gõ trống kêu oan, từng nói rõ ràng: việc nhà thì người nhà tự giải quyết, tuyệt đối không liên quan đến người ngoài, đương nhiên cũng chẳng liên quan đến nha môn.
Ta hướng về đám đông, lớn tiếng quát: “Chư vị, huyện lệnh đại nhân từng nói qua, chuyện trong nhà thì nhà tự xử, một mực không liên quan đến người ngoài, cũng chẳng liên quan đến quan phủ. Bây giờ ta muốn xử lý việc nhà mình, xin chư vị đừng xen vào!”
5
Trước kia, tuy ta học võ có phần lười nhác nhưng dùng nó để đối phó với Thẩm Đông Lâm thì dư sức.
Thêm nữa, sau hai năm chọc tiết heo, sức lực của ta chẳng phải chuyện đùa, nắm gọn một tên thư sinh là chuyện quá dễ dàng.
Ta siết chặt nắm đấm, một quyền giáng thẳng vào ngực hắn, “bốp” một tiếng, hắn ngã phịch xuống đất.
Ta ngồi hẳn lên người hắn, tay trái một quyền, tay phải một quyền.
Một cú xuống, mắt phải hắn lập tức sưng tím một mảng.
“Ngươi bảo chúng ta toàn mùi tiền hôi tanh, thế không có tiền thì chúng ta ăn gì?!”
Lại thêm một quyền, mắt trái hắn cũng biến thành màu tím bầm.
“Mẫu thân bệnh nặng cần tiền chữa trị, khi ấy ngươi ở đâu?!”
Một cú đấm móc từ dưới lên, hàm hắn lệch hẳn, đau đến mức “ao ao” kêu rên.
“Năm ngươi bỏ đi, ta gãy chân, nếu không có tiền thì giờ ta đã thành phế nhân rồi. Khi ấy ngươi ở đâu?!”
Một cú bên trái mặt, tiếp theo một cú bên phải.
“Tư Mãn sốt cao mãi không hạ, kẻ làm cha như ngươi lại ở đâu?!”
Vừa nói, nỗi chua xót trong lòng ta trào dâng, như thác nước sau núi ào ào tràn khắp tâm can.
“Còn tẩu tẩu nữa, nàng thức trắng đêm may vá, mười ngón tay đầy lỗ kim, sao khi ấy ngươi không xuất hiện?!”
Vừa nói ta vừa khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống, đập vào mặt Thẩm Đông Lâm.
“Khi chúng ta cần ngươi, ngươi lại ở chỗ mát mà nghỉ."
"Bây giờ thấy chúng ta khấm khá thì chạy ra chỉ trích ta, vu oan cho tẩu tẩu, muốn ngồi mát ăn bát vàng."
"Ngươi tính là cái thá gì? Tẩu tẩu mắc mớ gì phải thủ tiết vì ngươi?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-huynh-c-ch-t-c-ng-kh-ng-s-nh-b-ng-t-u-t-u&chuong=3]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận