A huynh biệt tăm bảy năm trời không tin tức, vừa mới trở về đã vu hãm tẩu tẩu tư thông với nam nhân khác.
“Xin các vị hương thân phụ lão làm chủ cho ta! Loại dâm phụ vụng trộm thế này, đáng lôi ra nhấn xuống lồng heo cho hả giận!”
Ta lập tức vớ lấy cây chổi bên cạnh, lông chổi còn dính đầy m.áu heo, quét mạnh mấy lượt thẳng vào mặt hắn.
“Thứ dơ bẩn gì dám bám vào thân a huynh ta, mau cút ngay cho ta!”
A huynh lãnh trọn một mặt m.áu heo, vẫn gào lớn: “Ta là a huynh của ngươi! Ngươi làm gì vậy? Lại còn bênh vực ả dâm phụ kia đánh ta! Nàng ta đã dạy ngươi thành bộ dạng gì rồi?! Hai người các ngươi, quả thực là nỗi nhục của Thẩm gia!”
Ta siết chặt chuôi đao mổ heo, suýt nữa đã bổ xuống: “Nếu chúng ta là nỗi nhục của Thẩm gia, vậy một kẻ tự xưng là a huynh nhưng bảy năm trời chẳng đoái hoài đến người nhà thì là thứ gì?
“Huống hồ ngoài kia ai ai cũng nói a huynh đã ch.ết, ngươi lấy gì chứng minh mình là a huynh thật?”
1
Nam nhân kia quệt một tay lên mặt, lau đi vệt máu heo, để lộ gương mặt thoáng mang vẻ dữ tợn: “Thẩm Hạ Lê, khi ta rời nhà, ngươi mới mười tuổi. Ngươi nhìn kỹ gương mặt này xem, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh ta là a huynh của ngươi sao?”
Ta bổ mạnh một nhát xuống thớt, lạnh giọng đáp: “Cho dù gương mặt của ngươi là thật thì cái ruột gan bên trong cũng không phải!”
Dân làng xung quanh kéo tới càng lúc càng đông. Ta liền hướng về họ, lớn tiếng nói: “A huynh và tẩu tẩu ta vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm gắn bó, coi nhau như bạn thuở thiếu thời. Đối với tẩu tẩu, a huynh luôn nâng niu nàng như minh châu trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-huynh-c-ch-t-c-ng-kh-ng-s-nh-b-ng-t-u-t-u&chuong=1]
Huynh ấy chẳng bao giờ giống như ngươi, vừa trở về đã không hỏi han nguyên do, cũng chẳng thăm hỏi gia đình, chỉ mở miệng kêu la khắp nơi, bôi nhọ danh dự của nàng, còn đòi lôi nàng đi nhấn xuống lồng heo!”
“A huynh của ta tuyệt đối sẽ không làm thế!”
Ta nắm tay tẩu tẩu, trấn an: “Tẩu tẩu, người này chỉ có gương mặt giống a huynh, còn lại chẳng có điểm nào giống. Nếu không phải bị thứ gì nhập vào thân thì hẳn là kẻ bụng dạ bất chính, thừa cơ gương mặt giống a huynh để tìm cách xen vào. Chúng ta không thể để một kẻ tâm địa xấu xa giữa đường xuất hiện mà phá hoại hòa khí trong nhà!”
Nam nhân này đúng là a huynh. Thế nhưng, bao nhiêu năm tẩu tẩu vun vén chăm lo, hắn trở về chẳng thèm hỏi thăm người nhà già trẻ, lại lập tức chụp lên đầu nàng cái mũ “dâm phụ”.
Một a huynh không phân rõ phải trái như vậy, ta không cần.
Tẩu tẩu khẽ chuyển ánh mắt, nhìn ta đầy cảm kích.
Ngay khi ấy, a huynh chỉ tay về phía tẩu tẩu, nói ra chuyện lúc nàng sinh nở: “Ả dâm phụ này, khi sinh con gái thì khó sinh, vậy mà lại để nam đại phu vào phòng sinh. Nàng ta đã bị nam nhân khác nhìn thấy hết cả. Một nữ nhân bất trinh bất khiết thế này, nếu ta mặc kệ thì thể diện của Thẩm gia còn đâu?!”
Tẩu tẩu siết chặt tay ta hơn, hơi thở cũng gấp gáp mấy phần. Có lẽ nàng không ngờ, cơn đau đớn của lần khó sinh năm ấy chỉ là tạm thời, còn nỗi tổn thương từ miệng người đàn ông này lại kéo dài tới tận hôm nay.
A huynh nói ra chuyện riêng tư đến vậy, khiến sự nghi ngờ của dân làng đối với thân phận hắn vơi bớt, xung quanh bắt đầu râm ran bàn tán.
2
Uông đại thẩm ở đầu thôn nói: “Hạ Lê, hắn ngay cả chi tiết lúc Lam Tâm sinh nở cũng biết, vậy làm sao có thể không phải a huynh của ngươi?"
"Ngươi nhìn kỹ gương mặt hắn xem, ngoài việc so với Đông Lâm bảy năm trước thêm vài phần trầm ổn trọng thì những chỗ khác đều giống y như đúc.”
Bên kia đường, lão Hồ bán nữ trang giả vờ bày ra dáng vẻ quân tử, dường như muốn thay a huynh ta đòi lại công bằng.
Ông ta đứng sau đám đông, lớn tiếng bàn tán: “Ta biết Đông Lâm nói là ai rồi, chắc chắn là chỉ ông chủ tiệm thuốc kia. Chả trách mấy năm gần đây hắn và Triệu Lam Tâm chẳng thèm giữ lễ nghĩa liêm sỉ, ân ái quấn quýt trước mặt mọi người thì ra sớm đã có gian tình."
"Một nữ nhân đồi phong bại tục như thế, chúng ta hãy cùng nhau trói ả đem nhấn xuống lồng heo!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận