Ngoại truyện - Tạ Hiên
Kiếp trước ta hao tổn tâm tư tiếp cận Cố Nhân Nhân, mượn tay nàng ta tấn công thẳng vào trận doanh của Thất hoàng tử, nằm gai nếm mật suốt bảy năm mới thu thập đủ chứng cứ để hốt gọn một mẻ tất cả họ. Trong lúc ta đang nghĩ cuối cùng đã có thể báo thù cho nhạc phụ, nhạc mẫu, có thể bình thản đối mặt với Ngưng Nhi, người hầu vội vàng đến báo tin, Ngưng Nhi mất rồi.
Nàng còn chưa đến ba mươi tuổi, còn trẻ như thế, sao lại qua đời?
Ta không tin.
Ta cưỡi ngựa chạy đến biệt trang, chỉ nhìn thấy thi thể gầy gò khô quắt của nàng.
Ta gọi người hầu ở biệt trang đến hỏi chuyện, nghe được Ngưng Nhi ngày ngày tựa bên cửa sổ, mặt mũi ưu sầu từ miệng các nàng.
Nàng chưa từng chui qua hòn giả sơn trong viện, nàng chưa từng trèo lên cây táo cạnh tường viện. Ta cho rằng đưa nàng đến biệt trang ngoài kinh thành, phái người bảo vệ, thế là Ngưng Nhi có thể rời xa nguy hiểm. Nhưng ta nào biết lại khiến nàng đau khổ đến vậy.
Căn viện vuông vức khép kín này hệt như lồng giam giam cầm Ngưng Nhi.
Không, là kinh thành, là ta, đã giam cầm nàng.
Một con người tràn đầy sức sống như thế, cuối cùng biến thành con chim sẻ bị nhốt trong lồng giam dần chết dần chết mòn.
Khi chôn cất Ngưng Nhi, cuối cùng ta không nhịn nổi nữa, nôn ra máu ngất xỉu, đến khi tỉnh lại đã ở trấn Bình An rồi.
Ta vừa mừng vừa không hiểu ra sao, đây là… Trọng sinh ư?
Kiếp này, ta sẽ không để Ngưng Nhi một thân một mình chịu đựng nỗi cô độc nữa, ta sẽ không giấu diếm nàng nữa, ta sẽ ở bên, giải quyết mọi trở ngại cho nàng.
Nhưng Ngưng Nhi không cho ta cơ hội.
Nàng nói, ngu ngốc một kiếp người là đủ rồi.
Tuy ta không cam tâm nhưng khi ấy ta có tư cách gì để khuyên nàng?
Nếu Ngưng Nhi đã chọn đi lưu đày cùng nhạc phụ, nhạc mẫu, vậy ta sẽ hộ giá hộ tống họ.
Ngưng Nhi không biết rằng, sau khi ta tự đến phủ thành học tập, kinh thành đã phái người tới, tin tức về Lâm gia cũng do họ truyền về.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này ta cẩn trọng mọi việc.
Chế tạo vũ khí sắc bén tự vệ cho Ngưng Nhi, thay máu cao thủ vào đội ngũ nha dịch từ kinh thành đến, bảo họ báo cáo tình huống bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, để trao đổi, ta phải tham gia thi hương, Hầu gia đồng ý phái người sắp xếp quan binh hộ tống tại huyện Thấm.
Bất ngờ là lần này ta không nhận cha con với Ninh Viễn hầu mà là Hoàng thượng.
Ta chợt giật mình thon thót, e rằng vì kiếp trước ta không chịu từ bỏ Ngưng Nhi nên Hoàng thượng nổi giận, cho rằng ta chẳng có tác dụng to lớn nào, cũng không chịu nhận ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-ta-tu-choi-ta-hien&chuong=9]
Thậm chí, dù Ninh Viễn hầu biết rõ ta báo thù cho nhạc phụ nhạc mẫu, ông ta không còn giúp đỡ nhiều nữa.
Sau khi kinh ngạc qua đi, ta càng vui mừng hơn.
Kiếp trước ta hao tổn hết tâm tư suốt bảy, tám năm mới có thể đánh bại phe phái Thất hoàng tử, lần này trở thành hoàng tử, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn chút.
Vì muốn thu thập chứng cứ quan trọng, ta lập tức gửi bồ câu đưa thư cho nha dịch.
Quả nhiên Ngưng Nhi không khiến ta thất vọng, rất nhanh đã tìm ra chứng cứ mà Lâm gia che giấu.
Nhưng dù là thế, Thất hoàng tử vẫn là hoàng tử mà Hoàng thượng thương yêu nhất, được quần chúng ủng hộ, ta phải mất hai năm mới đẩy ngã được hắn ta và trả lại trong sạch cho Lâm gia. Vốn dĩ chỉ cần như thế là có thể quay về trấn Bình An gặp Ngưng Nhi nhưng không ngờ Thất hoàng tử đã thất thế vẫn ngo ngoe ngóc đầu, ta đành ở lại, nhổ cỏ tận gốc.
Sau cung biến, ta cầu xin Hoàng thượng biếm ta thành thứ dân, Hoàng thượng nổi giận.
Lòng ta đã quyết, bất đắc dĩ, Hoàng thượng đánh cược với ta.
Ta ôm ấp kỳ vọng vượt nghìn dặm quay về bất ngờ, Ngưng Nhi lại nói mọi ân oán đã tính xong cả rồi, sau này không gặp lại.
Ván cược này, cuối cùng ta đã thua rồi.
Giữa đêm khuya, ta ngồi uống rượu dưới gốc đa.
Có một bóng người lặng lẽ tiến đến, người nọ khẽ mở miệng: “Năm xưa ta từng nói với mẫu thân của con, chuyện cũ đừng nên truy cầu, người đến càng đáng quý. Đáng tiếc, nàng sa vào nỗi sầu của chính mình, không thể tự thoát khỏi nỗi đau, tất nhiên cũng không thể để tâm đến con.”
“Hôm nay, tặng câu nói này cho con.”
Tạ Hiên nhìn ngoại tổ chống gậy xoay người rời đi, bóng lưng khòm xuống dần hợp làm một với màn đêm.
Có người đi qua liếc mắt nhìn thấy, rất nhanh lùi về.
Là Lưu Triệu Hưng, chính là cái đuôi mũm mĩm kia.
“Thập Nhị hoàng… Ôi, ta vẫn nên gọi ngươi là Tạ Hiên đi.” Lưu Triệu Hưng than thở: “Ngươi có thể nào đừng có trưng bộ mặt cụ non đó không, dọa người ta sợ.”
Ta liếc hắn ta, Lưu Triệu Hưng cảm khái: “Cả nhà Tuyết Ngưng có thể trở về chắc là nhờ có ngươi nhỉ? Lợi hại, không hổ là huynh đệ của ta!”
“Huynh đệ?” Ta hoài nghi nhìn hắn ta.
“Ngươi, cái người này, vì bản thân đã là hoàng tử nên không thèm chấp nhận mấy huynh đệ đồng bọn chúng ta nữa à?” Lưu Triệu Hưng nói xong thì vô thức rụt cổ về, rồi lập tức vươn cổ ra: “Haiz, ngươi đang mượn rượu giải sầu hả? Không phải chứ, ngươi cũng là hoàng tử cao cao tại thượng, còn sầu cái gì chứ?”
Sầu gì ư?
“Ta đánh cược thua rồi!”
“Tiền đặt cược không lớn, đã thua thì cứ thua thôi, ta còn tưởng là trời sập cơ đấy!”
“Tiền cược?” Ta tỉnh táo lại vài phần.
Lưu Triệu Hưng ghét bỏ: “Không phải chứ, Tạ Hiên, ngươi đánh cược mà không thèm lấy tiền ra đặt cược à?”
Ta bật cười.
“Không phải ta, là người khác.”
“Vậy ngươi đã thua mà còn chẳng mất một xu nào không phải tốt hay sao? Uống rượu làm gì?”
Ta gật gù: “Đúng, đúng, đúng, bình rượu dở òm này, không uống nữa!”
Ta buông bình rượu xuống, đứng dậy đi về phía hiệu vải.
Thua thì thua rồi, thua ông ta cũng không mất mặt gì.
Không cưới thì không cưới thôi, Đại Ngu bao la dường nào, Ngưng Nhi đi tới đâu thì ta đi theo tới đó là được rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận