Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng sinh: Ta từ chối Tạ Hiên

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-01 01:12:01

9.
Mấy người dòng thứ chúng ta đương nhiên rất phẫn hận với dòng chính đã gây ra tai họa, dọc đường vừa đi vừa mắng chửi không thôi nhưng đến lúc nghỉ ngơi lại không hề động tay động chân.
Một là do đã cực kỳ mệt mỏi, thật sự chẳng còn hơi sức. Thứ hai, dẫu sao vẫn là họ hàng dây mơ rễ má với nhau, ngày xưa họ dựa hơi chủ gia làm mưa làm gió, giờ ngã ngựa cũng khó mà trách móc nặng nề. Thứ ba, so với chúng ta, mấy người dòng chính này hình như chưa kịp chuẩn bị, quả thật thê thảm hơn nhiều.
Buổi tối, lúc nghỉ ngơi, phụ thân trưng khuôn mặt nước mắt lưng tròng đi tìm vị thúc thúc dòng chính mấy chục năm rồi chưa gặp ở dòng chính. Ta lén lút đi xem, vị thúc thúc dòng chính kia râu tóc bạc phơ, toàn thân sa sút tinh thần lắm, ông ta nhìn phụ thân, liên tục cảm khái: “Khổ cho các ngươi rồi.”
Khi quay về, phụ thân lau nước mắt: “Ngưng Nhi à, vài năm trước tóc thúc thúc dòng chính kia của con vẫn còn đen nhánh, giờ gặp lại vướng vào chuyện khó khăn như vậy.”
Mẫu thân cũng đỏ hoe mắt.
Ta đưa mắt nhìn quanh những người trong gia tộc.
Lúc này ai mà chẳng khó khăn? Có trách thì trách cái kẻ khốn kiếp nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành ngôi vua kia, ngươi muốn tranh thì kệ ngươi, sao không giữ tay chân sạch sẽ chút? Còn liên lụy cả gia tộc chịu tội theo ngươi.
Trong lúc suy tư, ta bắt gặp hai nha dịch xa lạ trong đám đông liếc nhìn nhau, âm thầm đi vào rừng cây.
Ta cảnh giác, vội hỏi: “Phụ thân, nơi này cách huyện Thấm bao xa?”
Tuy rằng phụ thân nói chỉ mở hiệu vải ở trấn Bình An nhưng vài năm trước từng vào nam ra bắc, quả thật chính là một tấm bản đồ sống.
Nghe vậy, ông vội lau đi dòng lệ, liếc nhìn xung quanh: “Nơi này chắc là núi Ngưu Đầu, leo qua hai ngọn núi nữa là tới.”
Nói xong, dường như ông chợt nhớ ra những gì Tạ Hiên dặn trong thư, biểu cảm thay đổi.
Ta im lặng mắt đối mắt với ông.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ngày mai chính là thời điểm nguy hiểm.
Cuối cùng, phụ thân không yên tâm, âm thầm tìm thúc thúc dòng chính nói chuyện một phen rồi mới quay lại, sau đó nhỏ giọng than thở với ta: “Ngưng Nhi à, nếu ngày mai thật sự có người ra tay, ta bảo vệ mẫu thân con là được, còn việc khác, ta không đủ năng lực, sợ là không quản hết nổi.”
Ta ôm bộ mặt nặng nề, gật đầu.
Phụ thân chỉ có một đứa con gái là ta, hồi nhỏ phụ thân bảo ta giả nam đi học, sau mười tuổi lại mời sư phụ dạy võ cho ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-ta-tu-choi-ta-hien&chuong=5]

Ông luôn nói, đọc sách mới hiểu lý lẽ, rèn võ mới không bị ức hiếp.
Đáng tiếc, kiếp trước, khi hay tin phụ mẫu gặp nạn ta đang mang thai không cẩn thận sảy thai, từ đó về sau sức khỏe suy yếu rất nhiều, không còn nhanh nhẹn nên đành dùng mấy món đồ nhỏ như Hành Vô Tung này.
Đêm nay, dù biết phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ta vẫn không thể nào ngủ ngon cho được.
Sáng sớm, khi lên đường, phụ thân cố gắng kéo chúng ta đi vào giữa đội hình. Chuyện liên quan đến sống chết, lúc này chỉ có thể bảo đảm an toàn cho gia đình nhỏ này thôi.
Loạn lạc xảy ra khi vừa xuống núi Ngưu Đầu.
Cả toán người mặc đồ đen cầm đao nhảy từ trên sườn núi xuống, gặp ai là chém người đó. Trong thoáng chốc, mọi người sợ hãi hét to, có người thì tránh né chạy tứ tán, có người chủ động cướp đao, bên phía chủ gia có hai thiếu niên võ công tốt, sau khi cướp vũ khí thành công, một nhát chém bay đầu kẻ xấu, cái đầu kia lăn tròn, dừng lại chỗ bụi cỏ cạnh dòng suối nhỏ mà ta và phụ mẫu đang trốn.
Ta ngẩn người, vội vàng che mắt mẫu thân lại.
Nỗi hận cuộn trào trong lồng ngực bị ta cố đè nén xuống.
Không thể vọng động, không nên vọng động.
Ta phải bảo vệ cho phụ thân và mẫu thân.
Đúng lúc này, một nhóm quan binh xuất hiện, nhào lên chiến đấu với nhóm người đồ đen kia.
Thấy vậy, ta vội dặn dò phụ thân chăm sóc cho mẫu thân rồi xông ra ngoài.
Nhặt thanh khảm đao rơi trên mặt đất lên, gia nhập vào vòng chiến chém giết nhóm người đồ đen kia.
Thỉnh thoảng, Hành Vô Tung trong tay áo phóng ra, cứa đứt cánh tay hoặc cổ họng của đám người đồ đen.
Chỉ trong chốc lát, máu tươi văng ra khắp nơi, tiếng kêu rên vang lên không dứt.
Đến khi toàn bộ nhóm người đồ đen ngã xuống, ta mới nhận ra cánh tay đang nhói lên từng cơn. Cúi đầu kiểm tra, chẳng biết từ khi nào đã bị chém trúng vài nhát, máu thịt hở miệng, trông rất đáng sợ.
Đến lúc này, cánh tay ta mới thoáng run lên bần bật.
Không biết Liễu Nguyên Phong nhào ra từ xó nào, nhanh chóng băng bó kỹ càng giúp ta, sau đó đi xử lý vết thương cho người trong tộc, quan binh và nha dịch bị thương.
Khi cả đoàn người te tua tơi tả chúng ta đến huyện Thấm thì nghe thấy tiếng chiêng trống rền trời.
Hóa ra là huyện Thấm có một tú tài trúng cử.
Ta giật mình, khoa thi hương đã công bố kết quả rồi à.
10.
Nhẩm tính kỹ, chúng ta đi lưu đày hơn một tháng rồi.
Chắc là lúc này Tạ Hiên cũng đỗ đạt rồi nhỉ?
Dù hai chúng ta không thành phu thê, ta vẫn hy vọng lần này Tạ Hiên thi hương thuận lợi.
Hắn khắc ghi ơn nghĩa, vậy khi chúng ta đến nơi lưu đày, có Hầu phủ che chở, ngày tháng sau này vẫn có thể sống tốt. Chỉ khi Tạ Hiên đỗ đạt mới có thể lên kinh thành và nhận người thân với Hầu gia?
Trong lúc dòng suy nghĩ của ta trôi xa, chẳng biết từ khi nào Liễu Nguyên Phong đã tiến đến bên cạnh: “Tuyết Ngưng, những người đó rốt cuộc là ai vậy? Còn đến nữa không?”
Đầu óc của ta lập tức nhảy số.
Đúng thế!
Nếu việc này liên quan đến cuộc chiến tranh giành ngôi vua, những kẻ này không đạt được mục đích sẽ phái càng nhiều người hơn nữa đến đây, chắc chắn họ muốn diệt cỏ tận gốc.
Không đúng! Tại sao phải diệt cỏ tận gốc?
Lâm gia đã bị đẩy đi lưu đày, còn là vùng đất man di mọi rợ phía tây nam, tin tức không hanh thông, họ còn lo lắng điều chi nữa? Chẳng lẽ là…
Có nhược điểm nào đó đã rơi vào tay Lâm gia?
Nghĩ đến đây, toàn thân ta run rẩy.
Ánh mắt của ta nhìn vào từng người thuộc dòng chính kia, ta khó nén nổi lửa giận.
Những kẻ này chắc hẳn đang mưu tính ngóc đầu dậy lần nữa, nắm bài tẩy trong tay mà sơ hở để lộ nhưng lại không phát giác bản thân để lộ tiếng gió, dẫn đến họa sát thân.
Buồn nôn!
Phải đi làm rõ xem rốt cuộc cán đao kia là cái gì mới được.
Sau khi chỉnh đốn lại một lượt ở huyện Thấm, phụ thân bắt đầu xúc động, khóe mắt đỏ ửng.
“Chết mất ba trăm mười chín người, trong số đó có bảy đứa trẻ.”
Ta đảo mắt nhìn quanh một vòng, mấy người khác trong gia tộc cũng có biểu cảm tương tự, họ lặng lẽ rơi lệ, vẻ mặt buồn bã.
Người nào còn sức thì đi đào hố, định chôn cất cho người trong tộc ngay tại đây.
Mẫu thân xử lý vết thương giúp Liễu Nguyên Phong, khi quay về, không nuốt trôi nổi một miếng màn thầu nào mà liên tục nôn khan, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ta đang dỗ bà uống ít nước thì phía bên kia chợt nhốn nháo cả lên.
“Cuối cùng các ngươi đã làm gì vậy? Chúng ta bị lưu đày còn chưa đủ, bây giờ còn có người đòi giết sạch chúng ta, có phải các ngươi muốn hại chết toàn tộc luôn không?”
Phụ thân vội vàng tiến lên khuyên can.
Cả đám người giằng co một phen, cuối cùng mới tách được vài đường huynh trong tộc và bên phe dòng chính ra. Phụ thân dốc hết hơi sức an ủi, còn ta bận liếc mắt quan sát, ánh mắt nhắm vào một thiếu niên đang bĩu môi bên dòng chính.
Có lẽ do ta là một cô nương nhưng lại xách khảm đao giết đám người đồ đen kia nên khi ta tiếp cận, hắn ta không hề bài xích, lôi kéo làm quen gần ba bốn ngày, cuối cùng mới mở miệng.
Trước đây dòng chính có một bà cô vào cung làm phi tần, bà cô kia bị thất sủng quá sớm mà chưa có con, đáng lẽ không hề liên quan gì tới cuộc chiến tranh ngôi vua mới phải nhưng không hiểu tại sao, ba bốn tháng trước, người đó cải trang quay về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Từ đó, dòng chính lần lượt có người gặp nạn, không bị cách chức thì cũng bị giam vào ngục. Kế tiếp, có một người bị tra ra cấu kết với kẻ địch phương bắc. Hoàng thượng tức giận, vốn dĩ hạ lệnh tru di cửu tộc nhưng Thất hoàng tử cầu xin, lúc này mới sửa thành cả tộc đi lưu đày.
“Thất hoàng tử?” Ta nghi hoặc, nhíu mày.
“Ừm, Thất hoàng tử là hoàng tử Hoàng thượng thương yêu nhất.”
Ta hỏi tiếp: “Vậy là Lâm gia thật sự cấu kết với kẻ địch sao?”
Người kia lập tức xù lông lên: “Sao có thể? Hai người con trai trưởng thuộc dòng chính đã hy sinh ở chiến trường phương bắc, chẳng lẽ ngươi không biết à?”
Ta chỉ là một người ở dòng nhánh, nào biết những việc đó?
Có điều, đã tìm ra manh mối về “chuôi dao” kia.
E rằng đó là chứng cứ vị hoàng tử kia cấu kết với kẻ địch rồi.
Xét từ hành động Thất hoàng tử khuyên can, cầu xin thay cho Lâm gia, tám chín phần mười là hắn ta rồi.
Trong lúc ta đang nghĩ ngợi, người kia thở dài: “Nghe nói trước đó chủ gia đã cầu xin Cố thừa tướng giúp đỡ nhưng không ngờ ông ta không nói đỡ nửa lời trên triều. Trái lại, Thất hoàng tử bình thường không mấy hòa thuận với Lâm gia lại ra mặt mở lời, lòng người đúng là phức tạp á!”
Hắn ta đau đớn xoa đầu, tức giận nhìn ta: “Ngươi đánh ta làm gì?”
“Còn nhỏ mà than thở cái gì hả? Thật sự muốn có năng lực thì học ít võ công với ta đi, sau này ngươi cũng có thể giết kẻ thù, bảo vệ người nhà.”
Đôi mắt thiếu niên lập tức sáng rực.
“Ngươi có thể dạy ta sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận