Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng sinh: Ta từ chối Tạ Hiên

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-01 01:12:49

15.
Cuộc sống tại trấn Bình An giản dị, không hoa mỹ.
Có lẽ do suy nghĩ mỗi người mỗi khác, làm ầm ĩ được mấy ngày, ta cũng phát mệt với cuộc sống thường ngày của một nha đầu điên. Ta bắt đầu gánh việc làm ăn tại hiệu vải từ phụ thân, đi làm ăn từ nam ra bắc.
Giang sơn Đại Ngu rộng lớn hùng vỹ, bách tính thân thiện hiếu khách nhưng cũng không thiếu phường trộm cướp. Tính ra, so với hai nhóm người ám sát trước đây, đối với ta, chẳng khác nào gãi khứa.
Ta giả nam, một lần nữa đi thuyền chở vải vóc trở về, nhìn núi non hiểm trở hai bên bờ cảm khái không thôi, có thuyền lớn đuổi kịp.
Giọng của người kể chuyện trên thuyền vang vọng: “Đương lúc Hoàng thượng thầm than thở mạng của ta sắp xong thật rồi, chỉ kịp nghe một tiếng “vút”, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, các ngươi đoán là gì nào?”
Lập tức có người than trách, nói: “Mau kể đi, mau kể tiếp đi, đoán cái gì mà đoán?”
“Đúng đấy, không phải muốn vòi tiền thưởng à, ta đưa là được không phải sao?”
Lúc này người kể chuyện mới hắng giọng tiếp tục: “Luồng sáng lạnh kia xuất phát từ lưỡi đao mỏng kia, chỉ vừa lóe lên đã cứa một đường dài trên cổ họng Thất hoàng tử. Ban đầu, tận hồi lâu vẫn không thấy vết cứa đâu, Thất hoàng tử còn ép Hoàng thượng uống rượu độc. Bất chợt, máu tươi nóng hổi phun ra tung tóe từ vết cứa dài ngoằng kia, đến cả Hoàng thượng cũng kinh ngạc không thôi.”
“Ai ra tay đấy? Vị tướng quân nào vậy? Lợi hại thế cơ à?”
“Đúng đó, hơi ảo quá không?”
Có người bực bội: “Tiên sinh vốn là người kể chuyện, không nói lấp lửng thì các ngươi có thích nghe nữa không?”
“Mau ngậm miệng đi, tiên sinh, ngươi mau kể đi, sau đó thì sao?”
Tiên sinh kể chuyện tiếp tục: “Chư vị khách quan quả là nhanh trí, từ trước đến nay, tập võ chỉ dùng đao, thương, kiếm, kích, chứ còn lưỡi đao mỏng có thể lấy mạng người ta trong chớp mắt như thế, chỉ có bàng môn tà đạo mới có thể tập luyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-ta-tu-choi-ta-hien&chuong=8]

Vị anh hùng kia lưu lạc chốn dân gian đã gần hai mươi năm, lúc thi đình còn nhận cha con với Hoàng thượng…”
Mọi người phấn khích: “Thập Nhị hoàng tử sao?”
Tốc độ tiến về phía trước của thuyền lớn kia rất nhanh, giọng nói của tiên sinh kể chuyện dần xa.
“Đúng thế, chính là môn khách của Thập Nhị hoàng tử, người giang hồ xưng là…”
Ta sờ vào Hành Vô Tung trong tay áo, thì thào: “Thiết Tí Nhân*.”
Thiết Tí Nhân - 铁臂人*: Người tay sắt
Ta chợt bật cười.
Dù sao Tạ Hiên cũng đã trọng sinh, chỉ ta là lo bò trắng răng.
Quả nhiên, đến khi về đến trấn Bình An, chuyện Thất hoàng tử Đại Ngu ép vua thoái vị rồi bị giết ngược đã truyền đi khắp nơi.
Tiểu Biện Tử kể lại đợt cung biến này sinh động như thật, cuối cùng còn cảm khái: “Cố thừa tướng bị tru di tam tộc, nghe nói đứa con gái út của ông ta tên là gì ấy nhỉ? Nhân Nhân? Nàng ta là đệ nhất tài nữ kinh thành, rất xinh đẹp, đáng tiếc đã chết, trên cổ còn để lại cái lỗ to bằng cái bát. À đúng rồi, đúng rồi, nghe nói Hoàng thượng rất vừa lòng Thập Nhị hoàng tử, chính là Tạ Hiên của chúng ta đấy. Tiếc thay, bởi vì hắn lưu lạc chốn nhân gian nhiều năm, hoàng thân quốc thích đặt nghi vấn về huyết thống của hắn, haiz, cũng không biết có thể lên ngôi không, nếu thật sự đăng cơ, các ngươi nói xem không phải chúng ta cũng một bước lên trời à?”
Hắn ta vừa dứt lời, trên trán đã bị gõ cho một cái.
Tiểu Biện Tử tức giận xoay người lại: “Ai đấy? Không biết ta là bằng hữu của Thập Nhị hoàng tử…”
Thấy rõ là ai đến, nửa câu còn lại của hắn ta lập tức bị nuốt xuống.
Lưu Triệu Hưng nhắc thê tử nhà mình lên tiếng chào hỏi Tạ Hiên, chạy đi như thể lòng bàn chân có bôi dầu giống mọi lần.
Tiểu Biện Tử giờ mới kịp phản ứng, thầm mắng Lưu Triệu Hưng gian xảo, sợ tè ra quần chạy mất.
Tạ Hiên ngồi xuống bên cạnh ta, ta cầm lấy ly trà, hắn thản nhiên nhấc ấm trà lên rót thêm cho ta.
Ta chế nhạo hắn: “Thập Nhị hoàng tử uy danh hiển hách sao rảnh rỗi về trấn Bình An thế?”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, rất vô vị, ta đổi giọng hỏi nghiêm túc: “Đến đón ngoại tổ của ngươi sao?”
Tạ Hiên tự rót cho bản thân một ly trà, nhấp một ngụm, lúc này mới nhìn sang ta.
“Ta đến, để hỏi nàng một câu hỏi.”
Ta nhíu mày: “Hỏi đi.”
Tạ Hiên mấp máy môi, hít sâu một hơi, lúc này mới lên tiếng: “Ngưng Nhi, nếu ta trở thành thứ dân, quay về trấn Bình An, nàng có nguyện gả cho ta?”
Ta lắc đầu.
Đôi môi Tạ Hiên tái mét.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tạ Hiên, ngươi nhìn xem dạo gần đây ngọn núi kia cao biết mấy, xanh biết bao, nếu phải cưới gả, chỉ sợ sẽ không còn được nhìn thấy nữa.”
Hồi lâu sau, sau lưng vang lên giọng nói cực kỳ nhỏ: “Xin lỗi.”
Ta biết, hắn đang xin lỗi vì kiếp trước đã nhốt ta trong chốn hậu viện nhỏ hẹp.
Ta quay sang nhìn hắn, mỉm cười: “Kiếp trước ngươi ức hiếp ta, che giấu ta, khiến ta như biến thành phế vật không hay biết gì, mãi ưu sầu chìm đắm trong tình cảm. Nhưng nể mặt ngươi diệt trừ Thất hoàng tử và Cố gia, báo thù cho phụ mẫu ta, ta tha thứ cho ngươi!”
“Nàng biết rồi à?” Ánh mắt Tạ Hiên thoáng lộ vẻ chờ mong: “Vậy…”
Ta ngắt lời hắn, chậm rãi đứng dậy, chắp tay hành lễ: “Ân oán tính toán xong xuôi rồi, Thập Nhị hoàng tử, sau này không hẹn gặp lại.”

Bình Luận

0 Thảo luận