11.
Tuy ta là thân nữ nhi nhưng lại lạnh lùng, tuyệt tình chém giết kẻ địch, việc này tác động mạnh lên người trong tộc. Ta chỉ bảo người khác luyện võ dưới ánh trăng, trong gia tộc có thiếu niên tò mò cũng bám theo sau, ta không nói gì, chỉ âm thầm ra hiệu sau đó sửa động tác cho bọn họ.
Vốn dĩ Lâm gia còn sa sút tinh thần lắm, nhờ có lòng nhiệt huyết của những thiếu niên này, Lâm gia dần vực dậy tinh thần.
Khi ngả lưng nghỉ ngơi, phụ thân nói thầm với ta: “Những quan binh kia nói huyện lệnh nhận được thư từ Ninh Viễn hầu trên kinh thành nên mới đến chi viện. Ngưng Nhi, con có biết Ninh Viễn hầu không?”
Ta gật đầu: “Phụ thân của Tạ Hiên là Ninh Viễn hầu.”
Phụ thân giật nảy mình, còn ta thì trong lòng đang kinh ngạc không thôi.
Hiện giờ Tạ Hiên vừa mới đỗ đạt, chưa kịp vào kinh thành, càng chưa nói đến chuyện nhận cha con, làm sao có thể nhờ cậy Ninh Viễn hầu gửi thư cho huyện lệnh huyện Thấm?
Dù ngay sau khi sống lại, Tạ Hiên viết thư cho Ninh Viễn hầu, vậy chuyện nhận cha con sao có thể diễn ra đơn giản cho được? Hoặc là, Tạ Hiên không tham gia thi hương mà lập tức lên đường đến kinh thành sau khi đến ngục giam gặp chúng ta?
Trong lúc ta đang suy nghĩ lung tung, chợt cảm thấy cánh tay bị kéo nhẹ, quay đầu nhìn lại là Liễu Nguyên Phong.
Hắn ta nhẹ nhàng cởi bỏ lớp vải trên tay ta, thấy ta nhìn sang, hắn ta cười giễu: “Tuyết Ngưng, mấy món đồ trang sức kia của ngươi hết sạch rồi, đổi lấy kim sang dược tốt nhất cho ngươi đấy.”
Vậy là… Hết sạch tiền rồi.
Cũng đúng, dọc đường đi toàn là Liễu đại ca bỏ tiền ra lo chữa trị cho chúng ta, Lâm gia cả nghìn người, sao mà không tốn ngân lượng chứ?
Nhưng hiện giờ chúng ta chỉ là những kẻ bị đưa đi lưu đày, trên người chẳng có nổi một món đồ dư thừa nào, hoàn toàn không xu dính túi.
Thấy ta nhíu mày, Liễu Nguyên Phong trấn an ta: “Tuyết Ngưng yên tâm, mặc dù y thuật của Liễu đại ca không giỏi nhưng không đến mức khiến ngươi để lại sẹo to đâu.”
Ta không nhịn được bật cười.
“Đã là lúc nào rồi, ta còn lo gì sẹo nữa?”
Không có tiền thì kiếm tiền vậy, có điều phải bàn bạc nhiều hơn về biện pháp kiếm tiền với phụ thân.
“Ngưng Nhi, chuyện này… Có thể thành công không?”
Phụ thân vô thức lắc đầu.
“Phụ thân, thiên hạ đua nhau giành cái lợi, cái khổ cực thì để chúng ta làm, việc kinh doanh buôn bán cũng do chúng ta gánh vác, họ chỉ cần mở một con mắt nhắm một con mắt là có thể nhận được lợi ích, sao không thành công?”
“Vả lại, hành trình phía trước còn hơn nửa đường, coi như Liễu đại ca là Biển Thước* hạ phàm đi nữa, không có gạo cũng khó mà thổi cơm, vì người trong tộc, chúng ta vẫn nên suy nghĩ trăm phương nghìn kế kiếm tiền thôi.”
*Biển Thước - 扁鹊: Một vị danh y thời Chiến Quốc, họ tên đầy đủ là Tần Việt Nhân, một trong những người đầu tiên khai sinh ra phương pháp bắt mạch trong Đông y (theo ghi chép lịch sử).
Phụ thân bị thuyết phục: “Vậy, vậy ta đi thương lượng với thúc thúc dòng chính đã.”
“Vâng, chúng ta chia nhau làm việc, con đi gặp đại ca nha dịch.”
Với khuôn mặt đầy mụn mủ này, nha dịch từng gặp ta trước đó không nỡ nhìn thẳng vào mặt ta nên chuyển ánh mắt sang nơi khác. Nhưng vì trước đó ta đã anh dũng giết địch, ánh mắt ghét bỏ của từng người họ giờ đã có thêm vẻ kính trọng.
Sau khi ta nói xong mọi chuyện, có vài người đã dao động ngay.
Trong số các nha dịch đi theo tội nhân lưu đày, dù ban đầu có vài người chuẩn bị trước nhưng có ai ngại nhiều tiền?
Vả lại, không cần bản thân tự bỏ công bỏ sức, vận chuyển hàng hóa cũng do chúng ta tự làm.
Rất nhanh sau đó, bên phía nha dịch đã bị thuyết phục, chỉ dựa vào miệng lưỡi của ta, cuối cùng hứa hẹn chia ba - bảy, họ bảy, chúng ta ba.
Bên phía phụ thân lại gặp vấn đề nan giải.
“Không được, Lâm gia chúng ta hiện tại là dòng dõi thư hương, dù giờ phạm tội, bị đi lưu đày, sao có thể thiếu tự trọng, làm con buôn thấp kém chứ?”
Phụ thân bị quở trách hồi lâu, tức giận nhất thời không thèm lãng phí thêm nước bọt nữa.
“Các ngươi cao cao tại thượng, cứ để xem các ngươi có thể sống tiếp nổi nữa không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-ta-tu-choi-ta-hien&chuong=6]
Đừng nói là mắc bệnh dọc đường, chỉ nói mấy người bị thương này thôi, muốn chữa trị miễn phí, bản thân mấy lão già các ngươi tự đào hố chôn sống con cháu cả đi.”
Nhìn những người bên chỗ chủ gia tức giận một lượt, cơn giận nghẹn trong lòng phụ thân tan đi, quay đi bàn bạc với dòng thứ.
Dù ở dòng thứ cũng có nhiều người được ăn học nhưng dù sao cũng không tự phụ như bên dòng chính, với năng lực ăn nói của phụ thân, họ nhao nhao đồng ý lời đề nghị của ông.
12.
“Nha dịch đại nhân, xin thông báo cho chúng ta lộ trình còn lại, chúng ta cũng dễ thương lượng nên mua loại vật tư nào…”
Sau khi phụ thân hỏi xin tuyến đường từ nha dịch, rất nhanh sau đó, ông đã bàn bạc xong sẽ mua bán thứ gì với những người làm ăn buôn bán khác trong tộc, kế tiếp kêu gọi người trong tộc giao tiền bạc lén giấu ra, để làm tiền vốn.
Còn ta, tiếp tục dẫn dắt các thiếu niên chưa bị thương kia luyện võ. Chính họ cũng đã trở thành chủ lực trong việc vận chuyển hàng hóa sau này.
Khi đợt hàng đầu tiên thành công tiêu thụ sạch sẽ tại khu vực hồ tây, mỗi người trong số các nha dịch được chia cho năm mươi mấy lượng bạc, người nào người nấy mặt mày hớn hở.
Còn chúng ta cũng kiếm được gần ba trăm lượng, không những người già trẻ nhỏ bị thương trong tộc đều được chữa trị mà còn vì các nha dịch mừng rỡ, vấn đề cơm nước cũng đã được cải thiện nhiều hơn. Gông xiềng trên người chúng ta đều đã gỡ bỏ, để thành đống trên xe lừa, người già trẻ nhỏ cũng có thể lên đường bằng xe lừa.
Chỉ thoáng chốc, mọi người trong tộc sống trong lo lắng hoảng sợ vì bị ám sát giờ cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng, không còn hoang mang mờ mịt trước tương lai. Có vài người chủ động gia nhập đội ngũ vận chuyển hàng hóa, không có sức nhưng ít nhất cố gắng giúp đỡ những người còn lại hết mình.
Cứ tiếp tục như thế hơn mười ngày lại được chia tiền lần nữa. Thấy xung quanh thưa thớt bóng nhà, Liễu Nguyên Phong trang bị thuốc chống côn trùng độc và khí độc cho chúng ta.
Tất nhiên chúng ta ưu tiên gửi cho các nha dịch trước, sau đó mới phân chia cho mỗi người trong tộc, khi đến lượt dòng chính, ai cũng có ánh mắt lảng tránh.
Phụ thân hừ một tiếng, khi quay về, sự kính trọng dành cho thúc thúc trong dòng chính trước đây cũng không còn.
“Người nào người nấy cổ hủ, không biết thay đổi!” Ông đánh giá.
Ta không nhịn nổi phụt cười.
Mấy ngày nay, mụn mủ trên mặt ta đang dần biến mất nhưng dẫu sao cũng đã phơi gió phơi nắng gần hai tháng trời, mặt đen thành than cũng bình thường, chỉ có đôi mắt càng sáng hơn.
Đánh mắt nhìn về phía dòng chính, ta an ủi phụ thân: “Yên tâm, nhanh thôi, họ sẽ không còn như thế nữa.”
Phụ thân hoài nghi nhìn ta, ta chỉ chớp mắt vài cái với ông.
Khoảng thời gian vừa qua, Liễu Nguyên Phong không chỉ giúp đỡ chữa bệnh mà còn âm thầm hạ thuốc đám người dòng chính kia.
Tình trạng có thể bị ám sát bất cứ lúc nào kéo dài khiến tinh thần của ta khó bình tĩnh, chính lúc này đây, khiến họ giao “lá bài tẩy” kia ra.
“Liễu đại ca, tinh thần của họ trông không tỉnh táo lắm.”
Nửa đêm, ta ngờ vực nhìn Liễu Nguyên Phong, người nọ nhún vai: “Ta hạ độc là đã vi phạm lời dạy tổ nghề rồi, đừng cái gì cũng đá sang ta.”
Được thôi, lấy ngựa chết làm ngựa sống vậy.
Đại ca nha dịch đã bị chúng ta lùa đi vào huyện ăn chơi sung sướng rồi, tối nay chúng ta thay sang kiểu ăn mặc của kẻ địch phương bắc để diễn một vở tuồng.
Đáng tiếc, đám người dòng chính này hoàn toàn im lìm bất động.
Chúng ta đổi sang cách ăn mặc của hoàng tử, giở đủ loại thủ đoạn nhưng vẫn không đạt được mục đích.
Ta mệt rồi, đám người này khó hầu thật chứ.
Trong lúc đang nằm dài, một nha dịch quen mặt trở về, thấy ta thì ngẩn người hồi lâu. Rất nhanh, hắn ta hoàn hồn lại, hình như vừa nhớ ra gì đó nên đưa một chiếc hầu bao cho ta.
“Đại ca nha dịch, đây là gì thế?”
“Ta đâu có biết, vị hôn phu kia của ngươi gửi đấy.”
Vị hôn phu?
Vì thu xếp cho chúng ta, Tạ Hiên thật sự chẳng thèm để ý tới thanh danh nữa.
Đến khi nha dịch rời đi, ta mở hầu bao ra, bên trong là một tờ giấy trống không.
Liễu Nguyên Phong nghi hoặc: “Tờ giấy này chả viết gì hết.”
“Sốt ruột cái gì?”
Chẳng qua là chút thủ đoạn nhỏ chốn giang hồ thôi.
Ta hong tờ giấy trên đống lửa kế bên, dần dần, trên mặt giấy hiện lên chữ viết. Trong khi Liễu Nguyên Phong còn đang kinh ngạc, ta đã đọc xong, ném tờ giấy vào trong đống lửa.
Nha dịch nọ vội nhảy tới: “Ơ kìa, sao ngươi lại đốt?”
Ta nở nụ cười như không cười nhìn hắn ta.
E là ban đầu Tạ Hiên dặn hắn ta đưa lá thư này cho ta, có lẽ hắn ta đã mở ra xem nhưng không thu hoạch được gì, thật sự không hiểu gì nên mới đưa cho ta.
“Xin lỗi nhé, đại ca nha dịch, trong thư vị hôn phu kia của ta nói phải thiêu hủy, tránh làm liên lụy đại ca nha dịch, ta không nghĩ nhiều nên đã…”
Nha dịch kia tức giận dậm chân nhưng đành bất lực.
Lúc này hắn ta đã đi xa rồi, mặt mũi ta cũng trở nên lạnh lùng.
Ta bật người dậy, phải giữ chắc dòng chính kia thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận