5.
Trấn Bình An không to lắm, chuyện này lại rất hiếm thấy, tất nhiên giờ phút này hàng xóm láng giềng tụ tập lại rất đông, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chờ mong.
Nghe thấy lời ta nói, mọi người đồng loạt ngớ người.
“Do sợ Tạ tiểu tú tài không thi đậu nổi cử nhân sao?”
“Khó nói lắm, nghe nói Lâm gia làm quan lớn ở kinh thành mà.”
“Nhưng ta thấy quan hệ giữa Tuyết Ngưng và Tạ tiểu tú tài cũng thân thiết mà, sao lại từ chối vậy?”
…
“Tuyết Ngưng!” Mẫu thân tức giận hét tên ta.
Bà còn chưa kịp quát to, ta đã bị người ta tóm lấy tay.
Người túm lấy tay ta chính là Tạ Hiên.
Mặt mũi hắn sa sầm, nhỏ giọng nói khẽ: “Ngưng Nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Hắn không nói thêm câu nào, chỉ chăm chăm kéo ta tiến về hướng Tạ gia ở cách đó không xa.
“Buông ra, buông ra!”
Vừa vào cửa, ta dồn sức hất mạnh, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Tạ Hiên.
Ngẫm lại, có lẽ lúc này Tạ Hiên thật lòng với ta, ta kiên nhẫn khuyên giải: “Tạ Hiên, ngươi đừng…”
“Ngưng Nhi, ngươi cũng trọng sinh à?”
Ta khó tin nhìn vào ánh mắt Tạ Hiên, trên mặt hắn xuất hiện biểu cảm quả nhiên là thế.
Hóa ra, hắn cũng sống lại sao?
Ta thoáng giật mình mất tập trung trong chốc lát, sau bình thường lại.
Nếu đã trọng sinh như nhau, vậy thì dễ nói rồi.
“Tạ Hiên.” Ta hít vào một hơi thật sau: “Kiếp trước, điều ta hối hận nhất chính là không thể bầu bạn với phụ mẫu, chắc ngươi đã biết? Nếu ngươi vẫn còn nể chút tình nghĩa giữa chúng ta thuở thiếu thời, hãy thành toàn cho ta đi, không được sao?”
Cơ thể Tạ Hiên hơi lảo đảo, giọng nói khẽ khàng không ra hơi: “Vậy còn ta thì sao?”
Ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn mãi vào ta: “Ngưng Nhi, còn ta thì sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng cân nhắc đến ta sao?”
“Ngươi?” Ta bật cười: “Tạ tiểu Hầu gia, chốn kinh thành vẫn còn đệ nhất tài nữ Cố Nhân Nhân đang chờ ngươi, hai người vô cùng yêu thương nhau, là đôi tình nhân người người ca ngợi trên kinh thành kia, không phải ư?”
Tạ Hiên lắc đầu: “Không phải đâu, Ngưng Nhi, ngươi hiểu lầm rồi, ta…”
Ta giơ tay lên: “Dù có phải hiểu lầm hay không, cả kinh thành đều cho rằng như thế, đó chính là sự thật.”
Tạ Hiên há hốc mồm, cuối cùng mọi lời muốn nói biến thành một tiếng thở dài.
“Ngưng Nhi, vậy là lần này ngươi không muốn gả cho ta sao?”
Ta bật cười.
“Tạ Hiên, muốn báo ơn có rất nhiều cách, nếu ngươi lo có người chỉ trích sau lưng ngươi, sau này có thể gửi nhiều thư về tây nam một chút, chứ không phải ép bản thân cưới ta.”
“Không phải ép…”
Ta xua tay: “Ta hiểu mà, mẫu thân luôn nói ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, ngươi tình nguyện cưới ta, báo ơn thôi mà, ta hiểu.”
“Không phải, ta thật sự có tình cảm với ngươi, Ngưng Nhi…”
“Tạ Hiên.” Ta lặng lẽ nhìn hắn: “Kiếp trước ta ngày ngày mong ngóng ở biệt trang, ngươi có từng đến dù chỉ một ngày không?”
Trong chớp mắt, mặt Tạ Hiên cắt không còn giọt máu.
Ta nở nụ cười mỉa mai: “Cho nên Tạ Hiên à, đừng tự lừa dối bản thân nữa. Còn nữa, Lâm Tuyết Ngưng ta đây, ngu ngốc cả kiếp người là đủ rồi!”
Ngày hôm ấy, Lâm gia và Tạ gia trở thành đề tài trong cuộc trò chuyện của cả trấn Bình An.
Ta không rảnh để quan tâm đến những lời đàm tiếu này, nhân lúc mẫu thân đang giận ta, ta nhanh chóng triệu tập nha hoàn và gia đinh với người làm công ở hiệu vải, phát cho mỗi người năm mươi lượng.
Mẫu thân thấy vậy thì ngẩn người, nhanh chóng vực dậy, gạt đi nước mắt.
Phụ thân mệt mỏi rệu rã về nhà.
Ta vội thúc giục ông: “Phụ thân, người mau dỗ mẫu thân đi, suốt ngày lau nước mắt, ai không biết còn tưởng người đòi nạp thiếp không đấy.”
“Nói bậy gì vậy hả?” Phụ thân và mẫu thân trừng mắt với ta.
“Xem này, con đang tìm xem hiệu vải còn gì tốt hay không, nếu mà nhiều quá thì gọi hàng xóm láng giềng tới phân phát, hai người tiếp tục ân ái đi nhé.”
Kiếp trước, sau khi ta và Tạ Hiên thành hôn, ta cũng quán xuyến chuyện trong nhà sáu bảy năm, bây giờ làm việc cũng có lề có lối. Đến khi tâm trạng của phụ mẫu ổn định lại rồi thì tới sau, hiệu vải chỉ chừa lại ít vải cũ lâu năm.
“Nha đầu này, cũng nhạy bén đấy.” Phụ thân vừa nói vừa thở dài: “Nhưng Ngưng Nhi à, nếu con đi lưu đày với phụ mẫu, dọc đường đi…”
“Phụ thân, con nhờ đại phu kê phương thuốc rồi, mấy ngày tới con sẽ đun thuốc bôi lên mặt là có thể sưng mụn mủ, sẽ đảm bảo an toàn trên đường đi lưu đày.”
Phụ thân ngạc nhiên, hồi lâu sau, chỉ biết thở dài.
“Ôi, vốn dĩ ta và mẫu thân con còn định giấu con nhưng dẫu sao tin tức cả nhà bị đưa đi lưu đày nhờ có tiểu tử Tạ Hiên kia mang về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-ta-tu-choi-ta-hien&chuong=3]
Từ trước hắn đã cưng chiều con, sợ đã vô tình để lọt tin tức cho con biết, số trời rồi.”
Ta nhíu mày: “Phụ thân, tin tức do Tạ Hiên mang về sao?”
6.
“Ừm.” Phụ thân chậm rãi bước đến, ngồi xuống trước ghế bành, khuôn mặt toàn lo âu: “Đứa nhỏ kia luôn thích con, tuy rằng gấp rút cũng muốn cưới con về, bảo vệ con bình an. Hắn còn đề nghị phụ thân, mẫu thân giả chết bỏ trốn, hắn sẽ đi tìm hai cái xác chết thay chúng ta. Nhưng như thế cả nhà phải sống mai danh ẩn tích, sống trong lo sợ, phụ thân cả đời lỗi lạc…”
Vậy là vào kiếp trước, phụ mẫu không hề ép Tạ Hiên báo ơn, cưới ta?
Hồi lâu sau, phụ thân thở dài: “Ngưng Nhi, tình cảm giữa con và Tạ Hiên rất sâu đậm, cứ gả đi thôi, như vậy phụ mẫu mới có thể an tâm.”
“Đúng đó, như vậy phụ mẫu mới chết bất đắc kỳ tử sau một tháng đi lưu đày, còn ta suýt bị biến thành thiếp sau khi cưới Tạ Hiên, chưa đến ba mươi mà đã bỏ mình?”
Phụ thân lấy làm khó tin, nhìn ta: “Ngưng Nhi, con nói bậy gì thế!”
“Phụ thân, con là người trọng sinh, tất cả mọi chuyện từng xảy ra một lần rồi.” Ta nghiêm túc nhìn ông: “Nếu không, với tính cách của con, nếu muốn chia nhỏ của cải, sợ là phải phân tán hết của cải của Lâm gia, không phải sao? Cớ gì giả vờ giả vịt giữ lại những thứ này làm chi?”
Dù ta cố gắng chứng minh, phụ thân vẫn khó mà chấp nhận nổi chuyện ta sống lại.
Đến khi nói cho mẫu thân biết, ngược lại bà còn ôm chầm ta khóc một hồi.
“Ngưng Nhi đáng thương của ta, sao lại khổ như thế chứ!”
Khóc xong, mẫu thân không ép ta xuất giá nữa.
Phụ thân lại ra ngoài lần nữa, lần trước đi chứng thực chuyện Lâm gia có xảy ra chuyện thật hay không, lần này thì ông đi thu xếp.
Ta và mẫu thân bắt đầu tìm người biết cách sinh tồn ở vùng đất man di kia, trên đường đi lưu đày cần để ý những chuyện gì, chuẩn bị trước cho quá trình đi lưu đày.
Đến ngày thứ ba, Tạ Hiên lê thân xác đầy mệt mỏi đến tận nhà.
“Ta đã nói không cưới gả gì mà.” Ta bất đắc dĩ nhìn hắn.
Tạ Hiên không đáp lại, chỉ im lặng đưa một bọc đồ.
“Cái gì đây?”
“Ta sai người làm y phục có mùi hương đặc biệt có thể chống sâu, kiến với chuột mặc lên người, đến khi vào ở trong lao tù có thể thoải mái hơn một chút.” Tạ Hiên nói xong thì tiếp tục nhìn chằm chằm ta: “Ngưng Nhi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và nhạc… Bá phụ, bá mẫu.”
Ta không từ chối, chỉ gật đầu: “Cảm ơn.”
Tạ Hiên rời đi, mẫu thân mới bước ra từ phía sau, bà thở dài: “Đứa nhỏ này, sao lại thay lòng được chứ?”
Ta cười nói: “Mẫu thân, chốn kinh thành phồn hoa nịnh mắt người, hắn cũng đâu còn là đứa nhỏ nông thôn, tất nhiên dễ thay đổi, có điều lòng dạ hắn không xấu.”
Chỉ là không yêu nữa thôi.
Trái lại ta cho rằng như bây giờ mới vẹn toàn đôi bên.
Hai ngày sau, mấy người Lưu Triệu Hưng và Tiểu Liễu Nhi lần lượt đến nhà ta, mẫu thân từng nghiên cứu về y thuật, phụ thân xin lão bổ đầu dạy võ phòng thân. Còn ta, thu xếp trong ngoài tới lui, sửa sang lại nghìn lượng bạc trắng gửi cho Tạ Hiên.
Phỏng chừng hắn sống lại cùng lúc với ta, tuy có mưu kế nhưng thiếu ngân lượng thì cũng khó làm việc, nếu hắn đã có lòng chăm sóc nhà ta, vậy gửi thêm ít tiền để hắn thu xếp, dù sao cũng có hy vọng hơn con ruồi không đầu giống phụ thân.
Khi quan binh trùng trùng điệp điệp bao vây xung quanh hiệu vải và nhà ta, ta với phụ mẫu nở nụ cười khổ với người quen xung quanh.
Lúc bị trói và đưa đi, Lưu Triệu Hưng khóc sướt mướt đi theo cả quãng đường, mặt Tiểu Biện Tử đầy nước mắt nước mũi, lấy tay áo mà lau. Ta cũng bắt gặp Tạ Hiên dưới gốc cây đa, hắn đứng thẳng lưng, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt đầy u sầu.
Có người hỏi hắn: “Tạ tiểu tú tài, Lâm gia phạm phải tội gì thế? Trước đây không phải còn đang yên ổn hay sao?”
Hắn lắc đầu, trả lời: “Không biết.”
“Không phải quan hệ giữa ngươi và Tuyết Ngưng của Lâm gia kia rất tốt à, không điều tra thử?”
“Không được đâu lão bá, ta còn phải đi thi hương nữa.”
“Ờ ờ ờ, ngươi còn phải đi làm cử nhân cơ mà.”
Từng câu từng chữ trong cuộc trò chuyện lọt vào trong tai ta, ta nhếch miệng cười.
Tốt lắm!
Tạ Hiên, từ đây ngươi có thể thuận lợi thăng quan tiến chức, không còn bị ta liên lụy nữa.
Không biết Tạ Hiên đã thu xếp kiểu gì, suốt cả quãng đường đến ngục giam của phủ thành, cả nhà chúng ta không chịu chút khắt khe nào. Đến khi tất cả dòng chính dòng phụ còn lại của Lâm gia đều có mặt, trước khi lên đường đi lưu đày, Tạ Hiên mới đến ngục giam một lần.
Nhìn thấy gương mặt đầy mụn mủ của ta, hắn chợt kinh ngạc, rất nhanh sau đó lại nở nụ cười: “Ngưng Nhi, từ trước đến nay ngươi luôn thông minh, cách này cũng thỏa đáng. Trước đây tiên sinh từng nói, nếu ngươi là nam nhi, đừng nói là trạng nguyên bảng nhãn, dư sức thi đỗ tiến sĩ.”
Cái người này, sau khi không cưới ta, ngược lại không còn trưng bộ mặt lạnh như băng ở kiếp trước nữa, còn biết nói đùa.
Nhưng sau khi nói cười xong, ngoài mặt Tạ Hiên nói đã chuẩn bị nha dịch đi cùng giúp đỡ chúng ta, còn ánh mắt thì ra hiệu ta nhìn xuống ống tay áo của hắn, một phong thư được truyền tay nhanh như chớp.
Phong thư căng phồng, mở ra, giữa hai mặt giấy đang bọc một lưỡi dao sắc bén và một thỏi nam châm.
Mẫu thân nhìn thấy thì hoảng hốt, bụm miệng, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận