Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng sinh: Ta từ chối Tạ Hiên

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-08-31 02:38:05
3.
Đang không biết nên đối mặt với Tạ Hiên của hiện tại thế nào, chợt có tiếng gọi vang văng vẳng từ xa rồi dần đến gần.
“Tuyết Ngưng, Tạ Hiên, ha ha ha, ta biết ngay các ngươi ở đây mà!”
Là Lưu Triệu Hưng, con trai út nhà đồ tể họ Lưu trên trấn.
Bình thường hắn ta ăn nhiều, hơi béo, mỗi khi chạy là lớp thịt hai bên má rung rinh. Khi đã chạy tới gần, hắn ta chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển.
“Tạ Hiên, sao tự dưng ngươi đang ở trên phủ thành lại quay về thế? Không phải sắp thi hương rồi à?”
Lúc này ta mới hoàn hồn.
Đúng rồi!
Bây giờ đã là tháng bảy, khoa thi hương bắt đầu vào mùa thu, tháng tám.
Đáng lẽ Tạ Hiên sắp thể hiện tài năng tại đợt thi hương lần này nhưng không rõ tại sao, cả hai kiếp, hắn đều quay về trấn Bình An.
Kiếp trước, vì để tâm đến việc Lâm gia nhà ta bị lưu đày nên hắn trễ nải chuyện thi hương, bị tiên sinh lẫn ngoại tổ trách mắng. Kiếp này, hắn không dính dáng gì đến ta, tất nhiên sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ta cũng cười nói, thúc giục: “Đúng đó, Tạ Hiên, sao bỗng dưng ngươi quay về vậy? Mau tranh thủ trở về phủ thành đi, nếu chậm trễ chuyện thi hương, năm sau ngươi sẽ không thể đạt trạng nguyên đâu!”
“Đúng, đúng, đúng, trạng nguyên…” Lưu Triệu Hưng đang tính nhốn nháo cả lên thì bất chợt chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của Tạ Hiên, hắn ta rụt cổ, không dám lên tiếng.
Ta cũng nhận ra Tạ Hiên có gì đó khác thường.
Hai bên khóe môi hắn trùng xuống, ánh mắt cứng rắn lạnh lùng, có vẻ như không vui.
Đúng là hắn đang không vui thật, ngay sau đó, Tạ Hiên túm cổ áo của ta kéo ra xa rồi ngoái đầu nhìn Lưu Triệu Hưng bằng ánh mắt cảnh cáo.
Một lát sau, thấy ta giãy dụa dữ quá nên hắn mới buông tay ra.
“Lâm Tuyết Ngưng, Lâm gia xảy ra chuyện, sao ngươi còn tâm trạng cười đùa cho được?”
Ta ngẩn người.
Không ngờ hắn cũng biết.
“Ngươi… Vì hay tin nên ngươi mới vội vã quay về sao?”
Tạ Hiên xụ mặt: “Không thì còn vì sao nữa?”
Hóa ra là thế.
Quả nhiên mẫu thân nói không sai.
Tạ Hiên đúng là người trọng tình trọng nghĩa.
Sự giúp đỡ của Lâm gia năm xưa có thể được trạng nguyên tương lai khắc ghi trong lòng, cũng xem như xứng đáng.
Chỉ là, ban đầu Tạ Hiên sốt ruột quay về muốn giúp đỡ Lâm gia, chắc là không ngờ rằng bị mẫu thân bắt ép hắn cưới ta đâu nhỉ?
Kiếp này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa.
Ta đưa hộp đựng trang sức trong lòng tới trước mặt hắn.
“Không cần đâu, mẫu thân đã nghe ngóng rồi, chẳng qua là tịch thu tài sản, đưa đi lưu đày thôi.”
“Ôi, ta suy nghĩ rồi, nếu bị tịch biên tài sản, không thể để mấy quan gia kia được lợi nên gom hết mớ đồ trang sức đắt tiền này, đang định chia cho các ngươi, sau này ta cũng dễ mở miệng nhờ vả các ngươi.”
Ánh mắt Tạ Hiên nhìn ta rất kỳ lạ.
Hắn nheo mắt, con ngươi hơi co lại như đang đánh giá, cũng dường như đang chất vấn.
“Ngưng Nhi, từ khi nào ngươi có cách nói chuyện nho nhã như thế?”
Ta giật mình, mỉm cười.
Mười mấy năm làm vợ chồng, dù sao ta cũng sẽ thay đổi thôi.
“Chẳng phải nói chuyện bắt chước ngươi hay sao?” Ta đùa giỡn: “Tạ Hiên, chờ đến khi ngươi đỗ trạng nguyên, làm quan, đừng quên người bạn cũ là ta!”
Ánh mắt hắn nhìn ta trở nên khác thường, giống như đang cân nhắc gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-ta-tu-choi-ta-hien&chuong=2]

Hồi lâu sau, vẻ mặt hắn chợt thay đổi, khẽ hừ thành tiếng, vung tay áo rời đi.
“Này, sao ngươi lại tức giận rồi? Cùng lắm ta chia cho ngươi nhiều thêm một chút nhé!”
Nhìn Tạ Hiên đi xa, cuối cùng ta mới thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức đấm vào đầu.
“Tuyết Ngưng, nhà ngươi sắp bị người ta tịch thu tài sản đưa đi lưu đày sao?” Lưu Triệu Hưng khó tin, hỏi.
Tôi ậm ừ, gật đầu: “Ừm, chủ gia gây tội, nhánh họ chúng ta bị liên lụy.”
“Hả? Sao có thể như thế được? Trước giờ các ngươi cũng có hưởng cái lợi nào từ chủ gia đâu, mà giờ gặp nạn lại không tránh được chứ.” Lưu Triệu Hưng tức giận, bất bình thay ta.
Ta nở nụ cười buồn khổ: “Chẳng phải phu tử đã nói rồi đấy sao, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.”
Nói xong, ta đưa chiếc hộp đựng trang sức tới trước mặt hắn ta: “Cầm lấy, đi thôi, chúng ta đi tìm Tiểu Liễu Nhi. Nghe nói lần này bị đày tới phía tây nam, một cô nương mềm yếu như ta nhất định phải mang theo thật nhiều thuốc mới dám lên đường. Nếu không, lỡ bị rắn độc gì đó cắn cho một phát, biết đâu sẽ sưng tròn thành cái bánh bao giống ngươi thì sao?”
“Ta không phải bánh bao nhé, thế này là tướng có phúc.” Lưu Triệu Hưng lập tức phản bác.
Ta tiện tay kéo lỗ tai của hắn: “Đúng là tướng có phúc.”
Bỗng dưng ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh, xoay người cẩn thận nhìn quanh nhưng đằng sau chỉ có mấy người quen sống tại trấn này.
Kỳ lạ!
Ta ngờ ngợ vuốt tóc, tiến vào tiệm thuốc trước mặt.
4.
Tiểu Liễu Nhi là con trai út của đại phu ở trấn Bình An này, bởi vì sức khỏe không tốt nên từ nhỏ hắn ta bị đám trẻ con sống ở gần đây bắt nạt. Đến lớn, quanh năm hắn ta luôn vùi đầu trong hiệu thuốc, toàn thân toàn mùi thuốc.
Từ trước đến nay, hắn ta luôn cứng nhắc bảo thủ, giờ càng hà khắc hơn.
“Phụ thân đã nói, Liễu gia chúng ta hành y để cứu người, chữa bệnh chứ không phải hại người.”
Ta giải thích: “Sao lại là hại người, là cứu người.”
Lưu Triệu Hưng gật đầu như giã tỏi: “Đúng, đúng, đúng, Tiểu Liễu Nhi, ngươi nhìn Tuyết Ngưng xem, xinh đẹp như thế, lỡ trên đường đi lưu đày bị người ta nhắm trúng, bắt nạt, làm sao đây? Nếu trên mặt mọc đầy mụn mủ thì khác, kẻ xấu không thèm nhìn.”
“Đúng thế, Tiểu Liễu Nhi, ngươi còn cố chấp như thế, có tin ta rạch vài đường lên mặt ngay bây giờ không?” Ta uy hiếp.
Tiểu Liễu Nhi luống cuống, đành lúng túng đồng ý.
Phối thuốc xong xuôi, hắn ta không nhịn được đưa thêm cho ta vài lọ thuốc viên, bảo là dùng khi gặp chướng khí.
Ta xua tay: “Tiểu Liễu Nhi, ngươi không biết đi đày nghĩa là thế nào không? Quần áo để thay còn không mang theo được, nói chi là thuốc. Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta, vậy viết vài phương thuốc cho ta đi, dùng để trị độc rắn rết và khí độc ấy. Tạm thời ta cố gắng học thuộc lòng cũng được.”
Tiểu Liễu Nhi nhíu mày: “Hay là ta chép tay y thuật cho ngươi nhé?”
Ta vỗ đầu hắn ta: “Không tệ, không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy!”
Hắn ta giơ một tay lên, đẩy tay của ta ra: “Không được vỗ đầu, không cao được!”
Sau đó hắn ta lo lắng nhìn ta: “Tuyết Ngưng tỷ, ngươi có chịu đựng nổi nỗi khổ khi đi lưu đày không?”
Ta cười nhạo: “Tuyết Ngưng tỷ của ngươi lên trời xuống đất, không gì không làm được, chuyện này có gì to tát?”
Lưu Triệu Hưng hùa theo: “Đúng thế, đây mà là vấn đề sao?”
Nói chuyện với mấy người bạn thuở nhỏ này một hồi, cảm giác cứ như thời gian đang thật sự quay trở về trước đây.
Đáng tiếc, ngày tháng vui vẻ như thế đều ngắn ngủi.
Không đợi ta kịp ăn bữa rau dưa ở nhà Tiểu Liễu Nhi, Tiểu Biện Tử vội vàng chạy vào.
“Tuyết Ngưng tỷ, bá mẫu dẫn bà mối đến Tạ gia rồi!”
Quả nhiên.
Mẫu thân vẫn khăng khăng làm theo ý mình.
“Tiểu Liễu Nhi, ngươi phụ trách phân chia đống trang sức này với mấy người Tiểu Biện Tử nhé.” Ta vội dặn dò rồi chạy ra ngoài nhưng không ngờ còn chưa kịp chạy đến Tạ gia đã đụng mặt Tạ lão tú tài và bà mối đang chậm rãi đi tới.
Sau lưng hai người có cả đám người tay xách nách mang, trên đó còn phủ kín bằng vải đỏ.
Cảnh tượng thế này, đến cả mẫu thân của ta cũng sửng sốt một hồi.
Phát hiện ta đến, bà nhỏ giọng hỏi: “Tạ gia định làm thông gia với ai thế? Là cô nương họ Cố kia sao?”
Làm sao ta biết được?
Kiếp trước đâu có xảy ra chuyện thế này!
Trong lòng ta thầm nghi ngờ, sợ do ta trọng sinh đã thay đổi gì đó nên dẫn tới xảy ra chuyện này.
Nhớ lại, kiếp trước lẫn kiếp này, Tạ Hiên đều trở về trấn Bình An vào ngày hôm nay, chẳng lẽ Tạ Hiên và Cố Nhân Nhân đã gặp nhau tại phủ thành từ lâu, đem lòng yêu nhau từ đó? Hay là…
Không có thời gian để ta kịp suy nghĩ rõ ràng, bà mối có cài một bông hồng bên tóc mai kia cười tươi, vung khăn tay đỏ về phía trước.
“Ôi chao, Lâm phu nhân, trùng hợp biết bao, Tạ tiểu tú tài phải lòng tiểu thư Tuyết Ngưng đã lâu, ngẫm lại thì…”
Những lời sau đó, ta hoàn toàn không nghe lọt tai.
Câu nói “Tạ tiểu tú tài phải lòng tiểu thư Tuyết Ngưng đã lâu” của bà mối như sét đánh đùng đùng bên tai.
Không thể nào!
Sao có thể?
Nếu Tạ Hiên thật sự chung tình với ta, vậy sao còn thờ ơ, hờ hững ta? Còn đưa ta tới biệt trang ở nông thôn?
Hoặc nói, Tạ Hiên của lúc này thật sự có tình cảm với ta, chỉ đến khi gặp Cố Nhân Nhân mới thay lòng?
Ừ nhỉ, nam nhân đều như thế cả, ở kinh thành loại nam nhân tam thê tứ thiếp lại càng đầy rẫy, chẳng qua là gặp người nào thích người đó thôi.
Ta nở nụ cười đau khổ gượng gạo.
Lâm Tuyết Ngưng à Lâm Tuyết Ngưng, sống lại kiếp này, sao ngươi còn dao động ý chí vì tình cảm nhi nữ như thế?
Ta ngẩn người một hồi, mẫu thân lộ vẻ vui mừng trước lời nói của bà mối, đến khi Tạ lão tú tài tiến lên hành lễ, giọng vang rền tựa chuông đồng đọc sính thư thành tiếng, hốc mắt mẫu thân đỏ hoe.
“Lâm phu nhân, ngươi cảm thấy chuyện hôn sự này thế nào?”
Tất nhiên mẫu thân sẽ gật đầu.
Ta vội vàng ngăn bà lại, áy náy nở nụ cười gượng gạo với Tạ lão tú tài.
“Không được, con không cưới!”

Bình Luận

0 Thảo luận