7.
Dưới ánh sáng lờ mờ trong nhà giam, có thể biết được sắc trời qua khung cửa sổ bé xíu.
Đứng dưới đó đọc thư, hai trang giấy lít nha lít nhít toàn chữ Tạ Hiên viết càng trở nên khó đọc.
Ban đầu chỉ nhắc đến những đầu mục, sau khi ta nheo mắt nhìn thấy rõ mới chép lại từng cái.
Phụ thân hỏi dò: “Tới cũng tới rồi, có chuyện gì mà tiểu tử Tạ Hiên kia không nói thẳng, phải viết ra thư chứ?”
Cơ thể ta thoáng run lên.
Nước mắt nóng hổi nhỏ giọt trên mặt giấy, làm loang lổ con chữ đen nhánh.
“Ngưng Nhi, kiếp trước, dù đã cố gắng tính toán nhưng nhạc phụ nhạc mẫu vẫn bị hãm hại, may mắn sống lại kiếp này, nhớ cẩn thận mọi việc khi đến huyện Lâm Thấm…”
Vậy là kiếp trước Tạ Hiên nói với ta, phụ mẫu bệnh mất, thật ra là nói dối?
Bọn họ bị hãm hại?
Kẻ nào ra tay?
Và tại vì sao ra tay?
Đối diện với ánh mắt của phụ thân, ta vội lau mắt, tiếp tục xem, cơ thể không kiềm được hơi lảo đảo.
“Tranh giành ngôi vua?”
Lâm gia bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành ngôi vua sao?
Khó trách.
Phụ thân nhìn dáng vẻ của ta, ông nhón chân đọc cho rõ, biểu cảm cũng trở nên kinh hoàng.
Cũng đúng thôi!
Tin tức do Tạ Hiên đưa về, e là cả kiếp trước lẫn kiếp này, phụ mẫu hoàn toàn không biết vì sao chủ gia lại gặp nạn và liên lụy bọn họ, cứ mơ mơ màng màng bị tịch thu tài sản rồi mơ mơ màng màng lên đường đi lưu đày và bỏ mạng một cách mơ hồ.
Phụ mẫu của ta rõ ràng là người đang sống sờ sờ ra đó! Càng không liên quan gì tới cuộc chiến tranh giành ngôi báu, vì sao bọn họ không bỏ qua? Tại sao chứ?
Cảm xúc phẫn nộ tràn trề trong lòng cuối cùng hóa thành bất lực.
Cuối lá thư, Tạ Hiên để lại một câu: “Ngưng Nhi, ta cứ ngỡ rằng đưa nàng đến nông thôn là có thể vui vẻ tự tại như khi còn nhỏ, ta sai rồi. Kiếp này, bất kể nàng ở đâu, chúc nàng ngày tháng sau này nhiều niềm vui dài lâu, vạn sự thuận lợi.”
Thế này là… Muốn phủi sạch hoàn toàn mọi quan hệ với ta sao?
Cũng tốt!
Lá thư rơi vào cái bô, con chữ trên đó nhanh chóng tan ra, biến mất không thấy gì.
Phụ thân không khỏi bàng hoàng và hối hận: “Trách ta, nếu nghe theo Tạ Hiên, phóng hỏa giả chết tốt hơn bao nhiêu? Cần gì phải mạo hiểm thế này, liên lụy hai người.”
Ta nhỏ giọng an ủi: “Phụ thân, không trách người được, cửa ải này, dù có giả chết cũng chưa chắc có thể thoát khỏi toàn thây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-ta-tu-choi-ta-hien&chuong=4]
Vả lại, Tạ Hiên đã thu xếp xong xuôi rồi, hắn thông minh như thế, sẽ không để chúng ta gặp nạn.”
Mẫu thân cũng gật đầu tán thành, lúc này phụ thân mới thả lỏng hơn chút.
Đi lưu đày phải đi năm mươi dặm một ngày.
Dòng người con cháu Lâm gia trùng trùng điệp điệp lên đường, đã chuẩn bị xong, dù không đến mức phải mang nặng gông xiềng suốt cả quãng đường nhưng còn chưa đến hai canh giờ đã vang lên tiếng kêu rên dậy trời.
Ngày xưa phụ thân bận rộn chuyện làm ăn, đi bộ là chuyện thường, còn ta, mỗi ngày luôn chạy nhảy khắp nơi trong trấn, đi bộ một tí thế này không phải chuyện to tát. Ngược lại, mẫu thân chưa đi được nửa ngày, bước chân đã không còn vững vàng nữa, ta và phụ thân đành thay phiên nhau đỡ bà.
Từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, đến lúc trăng treo giữa trời, cuối cùng mới được nghỉ ngơi.
Lưỡi dao mỏng manh lộ ra từ ống tay áo của ta, rất nhanh quay trở về chỗ cũ, găm vào gậy gỗ.
Ta nhếch miệng.
Tạ Hiên đã trao cho ta một món vũ khí sắc bén.
Kiếp trước, tuy Tạ Hiên là trạng nguyên nhưng kết bạn khắp nơi, trong số bạn bè trong giang hồ hắn quen biết có một người am hiểu ám khí, ám khí tên Hành Vô Tung này chính là món vũ khí ta yêu thích nhất, ngày nào cũng rèn luyện, suốt ba tháng mới thành công, thật sự hữu dụng hơn nhiều so với kim châm ta giấu trong tóc.
Đang lúc nghĩ ngợi, có tiếng hô kinh ngạc truyền đến.
Ta vội giương mắt nhìn sang nhưng bị mẫu thân bịt kín mắt.
“Ngưng Nhi, đừng nhìn!”
Phụ thân nhỏ giọng mắng: “Mới chỉ ngày đầu tiên thôi!”
Không biết là người nào thuộc nhánh phụ ở ngay bên cạnh cảm khái: “Đừng nói là ngày đầu, hồi sáng sớm lúc mới lên đường, ánh mắt của bọn họ đã khác thường rồi. Haiz, tiếc thay một khuê nữ tốt đẹp như thế, không còn trong sạch, sợ là phải… Haiz…”
Ta kéo tay của mẫu thân xuống.
Không còn trong sạch?
Ta đã ở đây rồi, không thể nào có chuyện trơ mắt mặc kệ.
“Này, Ngưng Nhi, con đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh.”
8.
Ta trèo lên nhánh cây, quan sát sự việc một hồi lâu dưới ánh trăng sáng vằng vặc trên trời.
Cảnh tượng này khác hoàn toàn so với những gì ta tưởng tượng.
Một muội muội trong tộc bị nha dịch tóm lấy và kéo đi đe dọa một phen, nàng ta ngồi đó bắt đầu khóc lóc, gào cứu mạng khàn cả tiếng, nha dịch đưa cho nàng ta nửa quả trái cây để ăn.
Còn có chuyện làm nhục sự trong sạch của người khác kiểu vậy sao?
Hay là…
Đây là người do Tạ Hiên cài vào sao? Hay do tình cảm riêng giữa hai người?
Ta cẩn thận quan sát nha dịch kia, âm thầm lui về.
Phụ mẫu thấy vậy, đánh giá ta từ trên xuống dưới vài lần, thấy ta trở về nguyên vẹn, lúc này mới thả lỏng.
Ta xoa bóp bắp chân cho mẫu thân, an ủi bà: “Yên tâm đi, con gái của người đâu phải người thô lỗ.”
Mẫu thân lườm ta một cái, dù sao cũng đã thấm mệt, rất nhanh bà đã ngủ thiếp đi, ngáy lên từng hồi.
Phụ thân lén đưa nửa cái màn thầu cho ta: “Ngưng Nhi, có đói bụng không, mau ăn đi.”
Ta kinh ngạc.
Hôm nay có tất thảy hai cái màn thầu, sao phụ thân còn giữ được nửa cái?
Ta xua tay: “Phụ thân, con không đói bụng, người mau ăn đi.”
Trong lúc hai chúng ta đang xô qua đẩy lại, chợt có tiếng tằng hắng vang lên, ngoái đầu lại thì trông thấy có một nha dịch ném đồ giấu trong ngực áo ra và xoay người rời đi ngay.
“Phịch!”
Ta vội vàng buông bắp chân của mẫu thân ra, vươn hai tay chụp được, ngửi thử, kinh ngạc nhìn sang phụ thân: “Mùi thịt?”
Nhận được sự đồng ý của phụ thân, ta vội xoay người đi, che khuất tầm mắt của người khác. Ta với phụ thân chia nhau ăn, phần còn lại để dành hết cho mẫu thân.
Phụ thân lau miệng: “Đứa nhỏ Tạ Hiên này làm việc thỏa đáng đấy.”
Ta cũng không nhịn được mỉm cười.
Chứ sao nữa? Cả nghìn lượng bạc trắng đâu phải tặng không.
Có nha dịch cứ ba ngày lại ném thịt cho chúng ta ăn một lần, ngược lại suốt dọc đường ta và phụ mẫu không chịu chút khổ sở nào nhưng những người khác trong tộc đang nhanh chóng gầy đi. Cuối cùng, đến một ngày nọ, một đứa trẻ bảy tám tuổi trong số họ ngã khuỵu.
“Đại phu, mau đi gọi đại phu!”
Nha dịch hừ một tiếng: “Nơi này đồng không mông quạnh, lấy đâu ra đại phu? Hơn nữa, các ngươi đang đi lưu đày đấy, ngươi có tiền để gọi đại phu khám bệnh sao?”
“Ngươi!”
“Đừng có ngươi ngươi ngươi nữa, các ngươi là phạm nhân, giờ một là cõng đi, hai là bỏ lại, chọn một cái đi.”
Trong lúc Hành Vô Tung trong tay áo ta ngo ngoe rục rịch, nơi xa chợt truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Các ngươi muốn tìm đại phu à?”
Ta với phụ mẫu nhìn nhau, khó mà tin nổi.
Đây là… Đại phu Tiểu Liễu? Đại ca của Tiểu Liễu Nhi?
Liễu Nguyên Phong đeo gùi cưỡi ngựa, hai tròng mắt của ta sắp rơi ra tới nơi.
Thật sự là hắn ta sao!
“Đại phu Tiểu Liễu, nhanh nhanh nhanh, bên này đây!”
Phụ thân không đoái hoài đến mấy nha dịch kia, gọi Liễu Nguyên Phong đi khám bệnh cho đệ đệ trong tộc.
Ta thấy vậy, vội vàng đi đến chỗ nha dịch.
“Đại ca nha dịch, ngươi xem, chúng ta đi lưu đày phải đi năm mươi dặm mỗi ngày, lỡ mà sức khỏe không tốt thì đâu đi nổi, chẳng phải sẽ làm trễ nải nhiệm vụ của các đại ca nha dịch sao? Không bằng để đại phu chữa trị, hành trình mới có thể nhanh hơn, không phải sao?”
Những người còn lại đều nhao nhao phụ họa theo, tỏ vẻ khẩn cầu.
Nha dịch nhìn khuôn mặt đầy mụn mủ của ta, không đành lòng nhìn thẳng nên nhìn sang phía khác: “Muốn nói cứ nói, sáp lại gần như thế làm gì?”
Sau đó, hắn ta bất đắc dĩ phất tay: “Vậy nghỉ ngơi nửa canh giờ đi!”
Đệ đệ kia được chữa trị xong nhưng vẫn không có sức lực đi tiếp, cũng không rõ Liễu Nguyên Phong đã thương lượng thế nào với các nha dịch, sau đó đệ đệ ngồi lên ngựa đi cùng hắn ta, khiến cả đám người ghen tị không thôi.
Buổi tối, trong lúc nghỉ ngơi, Liễu Nguyên Phong mới lén nói với ta: “Tiểu Liễu Nhi ở nhà cầu xin ta suốt mấy ngày, thật không chịu nổi nữa. Vả lại, ta cũng được nhận vài món trang sức kia của ngươi, haiz, nhận lợi ích của người ta thì phải giúp đỡ một tay thôi!”
Ta phì cười.
Ngày thứ hai sau khi được chữa trị, sức khỏe của đệ đệ kia tốt hơn, còn năn nỉ khóc lóc muốn ngồi trên lưng ngựa, gào khóc không chịu đi. Đến khi gọi nha dịch tới quất một roi mới tủi thân khóc nấc tự bước đi. Đám người cũng gạt luôn suy nghĩ ngồi nhờ lưng ngựa, ngoan ngoãn lên đường.
Có Liễu Nguyên Phong ở đây, dù đi đường mệt nhưng ngược lại mọi người không xảy ra vấn đề gì.
Đến nơi nghỉ ngơi, mọi người còn có thể chia nhau một bát canh nóng.
Nha dịch còn được húp canh gà, mọi người đều mừng rỡ.
Chờ đến khi tới huyện Ninh, đoàn người dòng chính ở kinh thành mới gia nhập đoàn người này. Đoàn người trở nên đông đúc, nha dịch áp giải cũng nhiều hơn, mà họ không đeo gông xiềng cho chúng ta nữa, Liễu Nguyên Phong thấy vậy cũng biết không nên ở lại nữa, phóng ngựa rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận