Chương 1
1.
Ngay khoảnh khắc khi mở mắt ra và nhìn thấy mẫu thân, ta hoảng hốt tưởng như mọi việc chỉ mới xảy ra vào hôm qua.
Mặt mũi mẫu thân toàn vẻ sầu não, khăn tay gần như sắp bị vò thành một nắm trong tay.
Cuối cùng, hình như bà đã đưa ra quyết định, cắn răng nói: “Ngưng Nhi, vậy chọn Tạ Hiên đi.”
Tạ Hiên?
Đã lâu không nghe thấy tên của hắn, ta hơi hoảng hốt.
“Đứa trẻ kia từng qua lại chơi đùa với con hồi còn ở dưới nông thôn, cũng có thể xem là hai đứa nhỏ vô tư, nếu con thành hôn với Tạ Hiên, chắc hẳn hắn sẽ không khinh thường con.”
Không đợi ta đáp lời, mẫu thân kéo lấy tay của ta vỗ nhẹ hai cái. Cuối cùng bà thở dài, ánh mắt bỗng đỏ hoe.
Giọng của bà trở nên nghẹn ngào: “Ngưng Nhi, sau này mẫu thân không thể ở bên con, nhất định phải an phận hiểu chuyện.”
“Gả cho người ta rồi, nhớ chăm sóc chồng, dạy dỗ con cái cho tốt. Tạ Hiên là một đứa nhỏ có chí tiến thủ, nếu có thể thi đạt công danh, sau này con sẽ là phu nhân nhà quan, nở mày nở mặt hơn mẫu thân nhiều. Nếu hắn không thi đậu thì làm tiên sinh dạy học, rồi mẫu thân sẽ cho con thêm ít của hồi môn, có thể sống cuộc sống suôn sẻ an nhàn hơn.”
Ta kinh ngạc nhìn bà, tầm mắt dần mờ đi.
Mẫu thân xoa đầu ta.
“Đứa nhỏ ngốc, khóc gì mà khóc? Chẳng qua là xuất giá thôi mà, nếu nhớ nhà thì quay về, mẹ con ta vẫn có thể gặp lại mà.”
Không gặp lại được nữa đâu!
Mẫu thân, ta không gặp lại nhau được nữa đâu!
Người sẽ bệnh nặng qua đời trên đường đi lưu đày, cũng vì phụ thân quá đau lòng nên cũng đi theo người.
Ta lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chảy xuống ào ào.
Kiếp trước phụ mẫu sớm đã nhận được tin tức cả nhà sắp bị tịch biên tài sản đưa đi lưu đày, mà chủ gia* lại muốn để ta đi làm thiếp của Hầu gia đã bảy mươi tuổi, mẫu thân vội vàng dỗ dành gả ta cho Tạ Hiên.
Chủ gia*: Tức là chủ nhà chính của gia tộc
Đến khi ta biết được mọi chuyện, thì hai người họ đã gặp nạn trên đường đi lưu đày rồi.
Nước mắt đọng bên khóe mắt được lau đi, mẫu thân thở dài: “Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, mẫu thân phải đến Tạ gia một chuyến, hai ngày nữa hôn lễ sẽ được cử hành.”
Ta bất chợt níu bà lại.
“Mẫu thân, con không muốn!”
Bà hơi sửng sốt, chợt có hơi tức giận.
“Đứa nhỏ này, mẫu thân đã nói với con rất nhiều lần rồi, sao con không nghe lời vậy hả? Hay con bằng lòng cưới lão già kia?”
Ta lắc đầu: “Mẫu thân, trong lòng Tạ Hiên đã có người khác rồi.”
Lời ta nói khiến mẫu thân kinh ngạc.
Bà thì thào: “Không, không thể nào? Là cô nương nhà ai?”
“Cố Nhân Nhân!” Ta ngập ngừng, nặn ra cái tên này.
Mẫu thân vẫn đang suy tư ngẫm nghĩ: “Họ Cố? Người trong nhà chúng ta có ai họ Cố sao? Nhà nào vậy?”
“Không phải người ở trấn của chúng ta, cũng không phải thành phủ trong huyện, mà là người trên kinh thành. Nàng ta có hôn ước với Tạ Hiên từ nhỏ.” Ta cứ tưởng nhắc đến nàng ta, trong lòng sẽ vô thức cảm thấy chua xót nhưng chợt nhận ra, sau khi nói ra cái tên kia, ta vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Đúng thế!
Ta đã trải qua sinh tử một kiếp người, còn có điều gì không thể buông bỏ nữa?
Suy cho cùng cũng chỉ là một người không yêu mình mà thôi!
Ta và Tạ Hiên quen biết nhau hồi ở dưới nông thôn.
Lúc đó ta bảy tuổi cùng mẫu thân ngồi xe ngựa về điền trang kia tránh nóng. Lúc đó Tạ Hiên mười mấy tuổi, quần áo rách rưới, bất ngờ nhào ra giữa con đường nhỏ, vì không kịp tránh nên va chạm rồi hoàn toàn ngất xỉu.
Chúng ta vội vàng đưa hắn về điền trang, mời đại phu đến khám.
Sau này ta mới biết, Tạ Hiên là cháu ngoại của Tạ tú tài trên trấn, vì mẫu thân chưa xuất giá mà đã mang thai hắn, bôi nhọ gia phong nên Tạ gia đưa họ về nông thôn.
Vào năm bảy tuổi, mẫu thân của hắn qua đời, Tạ gia không còn phái người đến nữa, Tạ Hiên sống trong tình cảnh khi đói khi no suốt ba năm trời.
Lúc hắn chạy tông vào xe ngựa của chúng ta, vì hắn đã thật sự đói đến mức không thể chịu đựng nổi, mò vào ruộng của một gia đình nọ trộm trái cây để ăn nên bị người ta đuổi theo cả hai dặm.
Mẫu thân của ta là người lương thiện, không những gọi đại phu đến thăm khám mà còn sai người hầu rửa mặt chải đầu cho Tạ Hiên, sau đó bà còn đặt mua hai bộ quần áo, giữ hắn ở lại điền trang dưỡng bệnh.
Khi đó ta thật sự rất nghịch ngợm, trẻ con trong điền trang không dám chơi với ta, thế là ta đi tìm Tạ Hiên, lôi kéo hắn vác cái thân còn chưa khỏe hẳn leo trèo, hái đào, bắt ve sầu, nhảy xuống ruộng bắt cá chạch, thậm chí có lần còn muốn xuống sông mò ngao, bị mẫu thân sai người tới tóm về.
Tạ Hiên nhận hết mọi lỗi lầm, mẫu thân không trách phạt ta, cũng vì vậy mà ta rất thích hắn.
Quan hệ giữa hai chúng ta rất tốt, mẫu thân giữ hắn lại, sống trong điền trang và còn để hắn đi học vỡ lòng cùng ta ở nhà một tiên sinh gần đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-ta-tu-choi-ta-hien&chuong=1]
Nhưng không ngờ, Tạ Hiên là một đứa trẻ thông minh, nhanh chóng chiếm được sự yêu thích của tiên sinh dạy học. Hai năm sau, hắn thi lọt đầu vào, kế tiếp lần lượt vượt qua khoa thi huyện, khoa thi phủ, mới mười bốn tuổi đã trở thành tú tài.
Cũng vì thế, Tạ Hiên được Tạ lão tú tài đón về.
Trước khi rời đi, Tạ Hiên quỳ gối trước mặt phụ mẫu của ta, dập đầu liên tục ba cái.
2.
Mẫu thân nói Tạ Hiên là người trọng tình trọng nghĩa, ắt sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Đúng thế!
Kiếp trước, mẫu thân đến Tạ gia hỏi cưới, đúng lúc Tạ Hiên vừa trở về thành phủ, tuy có điều do dự nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.
Nhưng không yêu thì vẫn là không yêu.
Tình nghĩa thuở thiếu thời chỉ giúp hai chúng ta kéo dài hôn nhân được ba năm.
Đến khi Tạ Hiên đỗ đạt, lên kinh thành, được đón về Hầu phủ, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
So với tài nữ chốn kinh thành là Cố Nhân Nhân, một cô con gái nhà thương nhân dưới vùng quê xa xôi như ta, thật tầm thường biết bao, lại còn không hiểu lễ nghĩa.
Tạ Hiên thích Cố Nhân Nhân, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ là bây giờ nghĩ lại, dẫu sao vẫn thấy không cam lòng.
Nếu không thích, tại sao không để ta rời đi, tại sao không hòa ly? Tại sao cứ nhất quyết nhốt ta lại, tra tấn nhau?
Đối diện với ánh mắt ân cần của mẫu thân, ta bỗng nhiên hoàn hồn.
Đúng rồi!
Đó đã là chuyện từ kiếp trước rồi.
Nếu ông trời đã để ta sống lại một lần nữa, vậy ta quyết định sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ một lần nào nữa.
“Sao còn có hôn ước nữa vậy?” Mẫu thân do dự: “Nếu không cưới Tạ Hiên, vậy con muốn cưới ai đây? Con cưới ai, mẫu thân cũng không yên tâm hết.”
Ta khẽ đáp: “Vậy thì không cưới gả gì nữa!”
“Cái gì? Ngưng Nhi, con điên rồi à? Con không cưới gả, vậy chẳng phải…”
Mẫu thân chợt dừng lại, vì dùng quá sức đóa hoa lan thêu trên khăn tay cũng biến dạng theo.
Đúng vậy, không lấy chồng sẽ phải đi lưu đày.
Nơi bị bắt đi đày còn là vùng đất man di phía tây nam, đường đi không những muôn vàn nguy hiểm mà đến nơi đó, côn trùng có độc lẫn chướng khí ở khắp mọi nơi.
Dù ta có bướng bỉnh đi nữa, dẫu sao cũng là đứa con gái phụ mẫu yêu thương nhất, họ không nỡ để ta chịu đựng tí khổ sở nào. Nên hai người họ mới hao tâm tổn trí vẽ nên cái cớ chủ gia muốn ép ta cưới một Hầu gia bảy mươi tuổi, còn nhọc lòng làm giả thư từ.
Kiếp trước, ta không hề nghi ngờ, thêm việc ta tâm tâm niệm niệm với Tạ Hiên nên đã vội vàng đồng ý.
Nhưng ta đã sống lại một lần nữa.
Lần này, có chết cũng phải đi cùng phụ thân, mẫu thân, ít nhất…
Có người bầu bạn.
Hồi lâu sau, mẫu thân mới thốt ra một câu: “Không lấy cũng phải lấy!” Sau đó bà phất tay áo rời đi.
Nhìn theo bóng lưng quật cường của bà, tầm mắt ta lại trở nên mờ mịt.
Lau đi dòng lệ nóng, ta đứng dậy, gói hết tất cả đồ trang sức ngọc ngà quý giá tích lũy trong mấy năm qua lại.
Ta ôm chiếc hộp đó chạy như điên.
Ta của tuổi mười lăm, cơ thể nhẹ như yến, chạy một mạch ra tới cửa sân rồi nhanh chóng chạy tới dưới gốc cây đa ở cuối con phố.
Người dân trấn Bình An rất chất phác, tuy ta là tiểu thư cửa hiệu vải nhưng phụ mẫu cực kỳ cưng chiều ta, dù đã tới tuổi cập kê, ta vẫn có thể lên trấn nghịch ngợm khắp nơi. Cũng vì thế, ta có vài người bạn thân thiết trên trấn, bình thường chúng ta thường thích tụ tập gặp nhau dưới gốc cây đa này.
Từ xa xa, ta nhìn thấy một bóng người, cảm thấy vô cùng mừng rỡ, còn nói ta và họ tâm linh tương thông.
Khi chạy đến gần rồi, ta mới sửng sốt.
Người nọ là Tạ Hiên.
“Ôi chao, Tạ tiểu tú tài, về khi nào vậy?”
Có người đi ngang qua, hỏi thăm Tạ Hiên một câu.
Tạ Hiên mỉm cười trả lời: “Mới về sáng nay.”
Tạ Hiên khi mười bảy tuổi, tuy chỉ là một tú tài nhưng lại có phong thái tuấn lãng, mỗi cái nhấc tay mỗi hành động đều mang đến hơi thở thư sinh, nho nhã, thật sự chẳng xứng tí nào với nha đầu điên điên khùng khùng như ta.
Cuối cùng, là ta đã trèo cao.
Rất nhanh sau đó, ánh mắt Tạ Hiên nhìn sang ta, đôi mắt sâu thẳm, khóe môi hơi cong lên.
“Ngưng Nhi, ta về rồi!”
Nếu là trước đây, tất nhiên ta sẽ vui mừng tiến tới, khoác tay lên bả vai hắn, chia sẻ những chuyện mới lạ xảy ra gần đây ở trấn.
Nhưng ta không còn là Lâm Tuyết Ngưng trong quá khứ nữa rồi.
Ta từng chứng kiến một Tạ Hiên mặc y phục màu đỏ, mặt mũi tràn đầy vẻ ngượng ngùng khi thành hôn, cũng từng nhìn thấy hắn ngẩng cao đầu cưỡi ngựa dạo phố khi con đường làm quan đang rộng mở và từng đối diện với một Tạ Hiên lạnh lùng xa cách trong một căn phòng u tối.
Gương mặt kia chồng lên, trùng khớp với khuôn mặt có đường nét còn chưa trưởng thành hiện giờ, khiến đầu óc lẫn trái tim ta kinh hoàng.
Tay của Tạ Hiên phe phẩy trước mặt ta.
“Ngưng Nhi, ngươi làm sao vậy?”
Ta cười gượng, khóe miệng run rẩy.
Đúng thế!
Tất cả mọi chuyện là do ta gieo gió gặt bão hết.
Một đứa con gái thương nhân bình thường, một đứa con gái của người mang tội, sao dám với tới dòng dõi Hầu phủ?
Ta vô thức lùi về sau một bước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận