Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng sinh: Ta từ chối Tạ Hiên

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-01 01:12:33

13.
“Liễu đại ca, phiền phức rồi!”
Nhìn chữ viết trên mặt giấy dần nhạt đi, ta niêm phong rồi đưa vào trong ống trúc, nhét vào trong tranh cuốn đưa cho Liễu Nguyên Phong.
Nếu đoán không nhầm, giờ Tạ Hiên đã đến kinh thành rồi.
Nếu thật sự mọi việc có thể thành công, cả tộc Lâm thị chúng ta có thể minh oan, chúng ta cũng có thể quay về trấn Bình An. Dù không thành, thứ kia cũng có thể khiến kinh thành long trời lở đất.
Một lần nữa lên đường, cỏ cây càng rậm rạp hơn.
Vào lần đầu tiên gặp phải khí độc, sương mù trắng toát đầy trời gần như khiến chúng ta đi lạc, cũng may chúng ta đã chuẩn bị trước, từng người được buộc lại với nhau bằng dây thừng, không đến nỗi đi lạc.
Chúng ta uống thuốc giải, vừa ra khỏi làn khí độc kia thì lập tức nhìn thấy đám người mặc đồ đen, trong tay cầm khảm đao toát ra ánh sáng lạnh.
Tới nữa rồi!
Đáng tiếc, lần này thiếu niên Lâm gia chúng ta không còn kinh hoàng, sợ hãi nữa. Họ ai ai cũng dũng mãnh, dù có sự chênh lệch về trình độ võ thuật nhưng tinh thần liều mạng kia khiến đám người đồ đen e ngại đôi chút.
Chỉ tiếc, không có sự giúp đỡ của quan binh, lần này chúng ta thắng hiểm.
Nhiều người đồng lòng liều mạng, giết sạch bọn chúng nhưng người trong tộc cũng chết mất hơn hai trăm người, nha dịch cũng mất mạng phân nửa.
Mọi người lặng lẽ đào hố chôn người trong tộc, thi thể nha dịch thì đưa về huyện, mấy người Liễu Nguyên Phong và mẫu thân cùng nhau trị thương cho người trong tộc, có người thuộc dòng nhánh không nhịn được nữa, túm lấy chủ gia đá mạnh một cú.
“Ngươi trả mạng con trai ta lại đây!”
Một câu nói, chỉ chớp mắt đã khiến đám đông vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.
Ta cũng không nhịn được đỏ bừng mắt.
Sau khi người kia gào lên một câu, chậm rãi ngã quỵ trên đất: “Đứa con đáng thương của ta, mới mười sáu tuổi thôi, rốt cuộc các ngươi đã làm những gì? Liên lụy bọn ta đi lưu đày thì thôi đi, còn nhất quyết phải lấy mạng chúng ta?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-ta-tu-choi-ta-hien&chuong=7]

Hết đợt này tới đợt khác, muốn diệt sạch cả gia tộc mới cam tâm sao?”
Đám người dòng chính lần lượt dời mắt sang chỗ khác, ta khịt mũi, tiến lên: “Thúc thúc dòng chính, ngươi nói trước đi, ta cam đoan, đây là đợt ám sát cuối cùng rồi.”
Ông ta lấy làm khó tin, nhìn ta: “Thật sao?”
“Ừm, thật, không phải họ nắm giữ chứng cứ Thất hoàng tử cấu kết với kẻ địch sao, may mà ta đã lấy lại được những chứng cứ này rồi, nhờ người gửi lên kinh thành rồi.”
Gia chủ với vài người biết chuyện đều lộ vẻ mặt sợ hãi nhìn ta.
“Trẻ con miệng còn hôi sữa, chớ ăn nói hàm hồ!” Gia chủ nổi giận lên tiếng, lửa giận làm hai sợi râu cá trê của ông ta rung lên.
Ta lười nhìn ông ta: “Có phải ăn nói hàm hồ hay không, đợi thêm một khoảng thời gian nữa không phải sẽ biết sao?”
Trong nháy mắt, họ quay ra nhìn nhau.
Dù sao Tạ Hiên cũng trọng sinh, dẫu ta vô cùng khinh thường hắn nhưng vẫn có thể tin tưởng vào năng lực của hắn, chỉ là sớm muộn mà thôi.
Chúng ta trèo đèo lội suối đến vùng đất lưu đày này, trong tay đã sở hữu nghìn lượng bạc trắng.
Sau này nộp ngân lượng kiếm được cho quân đội phòng thủ biên cảnh, họ sẽ phân cho chúng ta công việc thoải mái nhất.
Ngoài một phần người trong tộc phục vụ cho quân đội phòng thủ biên cảnh, còn lại gần như đều đi khai hoang.
Bởi vì mẫu thân học y từ Liễu Nguyên Phong trên đường đi, kinh nghiệm dồi dào, hành nghề y thoải mái hơn nhiều.
Phân nửa trong số các thiếu niên luyện võ ở lại, phần còn lại thường ra ngoài làm ăn cùng phụ thân họ, ngân lương kiếm được chia chín một.
Cứ vậy, một năm trôi qua, dù cuộc sống của mọi người không được sung túc nhưng cũng bình yên.
Hôm kia, bên dòng thứ vừa sinh thêm con trai, thấy ngày tháng sau này càng tràn trề hy vọng.
Đám người bên dòng chính lại đứng ngồi không yên.
Sau khi nghe tin có người dòng chính âm thầm rời khỏi vùng đất lưu đày, ta cười nhạo không hết lời.
“Tuyết Ngưng tỷ, không đuổi theo tóm về sao?” Có thiếu niên lo lắng, hỏi.
“Đuổi theo làm gì? Hằng ngày chúng ta khai khẩn không mệt à? Để họ đi đi.”
Đi rồi, mới có thể hết hy vọng.
Qua ba tháng mà người kia vẫn chưa trở về, bên dòng chính vừa sợ sệt vừa hoảng loạn một phen, phái thêm một người nữa rời đi.
Phụ thân đi làm ăn quay về, cống cho quân đội trấn giữ biên cảnh hai nghìn lượng bạc và các loại vật tư, sau đó mới lén nói với ta: “Ngưng Nhi, phụ thân nghe ngóng được rồi, Tạ Hiên đỗ trạng nguyên rồi!”
“Đứa nhỏ này giỏi giang thật, nếu lúc trước con cưới hắn…”
Đối diện với gương mặt điềm tĩnh của ta, ông giật mình: “Ngưng Nhi, chẳng lẽ kiếp trước…”
Ta gật đầu: “Hắn là trạng nguyên.”
Phụ thân cảm khái: “Ôi chao, đáng tiếc quá.”
Có gì mà tiếc?
Người vợ chốn thâm sơn cùng cốc cực kỳ thô lỗ sẽ bị hắn giấu kín trong hậu viện, biệt trang, không tiếp xúc được ai, còn chẳng tự do tự tại bằng bây giờ.
Nhớ về ngày tháng sống trong ăn năn cắn rứt cuối đời ở kiếp trước, ta chỉ cảm thấy ban đầu đúng là bị mỡ lợn làm đầu óc mê muội.
Dù có sảy thai rồi cơ thể suy nhược thì sao?
Ta từng luyện võ, tường vây cao hơn đầu người ở biệt trang sao có thể vây khốn ta?
Nhưng ta lại cam tâm tình nguyện chìm đắm trong sự mất mát của tình cảm không thể kiềm nén nổi, thật ngu xuẩn.
Kiếp này, không nói đến phụ thân, mẫu thân, chỉ nói đến chuyện khai khẩn trồng trọt thôi, có chuyện nào không tốt hơn việc tựa cửa sổ khóc thầm kia chứ?
14.
Nhoáng một cái đã qua một năm.
Nhờ việc buôn bán làm ăn hai năm nay, vùng đất lưu đày này đã tràn trề sức sống, dần xuất hiện dấu hiệu phồn vinh.
Vào lúc chúng ta đang vui mừng chuẩn bị đón Tết, thánh chỉ tới.
Lâm gia được giải oan, cả gia tộc vui mừng.
Thái giám truyền chỉ còn trao khẩu dụ cho ta.
“Thập Nhị hoàng tử và Tuyết Ngưng thuộc Lâm gia từng quen biết nhau lúc còn bé…”
Ta chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong.
Phụ mẫu cũng cực kỳ kinh ngạc.
Đến khi thái giám tuyên xong khẩu dụ, ta mới gạt sự kinh ngạc sang bên, hỏi: “Chẳng lẽ Tạ Hiên không phải người con trai thứ tám lưu lạc bên ngoài của Hầu gia sao?”
Thái giám liếc nhìn ta: “Sao dám xưng hô như thế với Thập Nhị hoàng tử!”
Và hỏi tiếp: “Cô nương có bằng lòng gả cho Thập Nhị hoàng tử chăng, nếu ngươi đồng ý thì sẽ thành Hoàng phi rồi, việc này nghĩa là một bước lên mây, có muôn vàn…”
Ông ta còn chưa kịp nói xong đã bị ta ngắt lời.
“Dân nữ không muốn.”
Thái giám khó tin nhìn chằm chằm vào ta: “Ngươi, ngươi nói gì cơ?”
“Tuyết Ngưng không muốn gả cho Tạ Hiên.” Mẫu thân xốc lại tinh thần, lặp lại lần nữa.
Phụ thân nghe vậy cũng gật đầu như giã tỏi: “Nếu đã là Thập Nhị hoàng tử, chúng ta vui mừng cho hắn nhưng chúng ta không dám trèo cao!”
“Đây là hoàng gia! Các ngươi không suy xét thêm một chút sao?”
Ta và phụ mẫu nhìn nhau, ba người đồng loạt lắc đầu.
Thái giám nhìn chằm chằm vào chúng ta hồi lau, ngược lại bật cười ha hả.
Trong lúc chúng ta còn đang ngây người không hiểu ra sao, ông ta giải thích: “Thập Nhị hoàng tử đoán không sai…”
Bất chợt, ông ta đanh mặt: “Khẩu dụ của Hoàng thượng, Lâm gia có công giúp đỡ khi Thập Nhị hoàng tử lúc còn nhỏ, thưởng nghìn lượng hoàng kim, một viên nam châu*…”
*Nam châu - 南珠: Một loại ngọc trai quý hiếm.
Khác với lần đi lưu đày phải chịu gông xiềng trói buộc, lần này hồi hương, không chỉ được quan binh che chở, đi đường không phải bằng xe ngựa thì cũng là ngồi kiệu.
Về đến trấn Bình An đã là tiết xuân phân*, vạn vật sinh sôi nảy nở.
*Tiết xuân phân - 春分: Rơi vào khoảng ngày 20 - 21 tháng 3.
Giấy niêm phong trên cửa hiệu vải được gỡ xuống, trong viện vẫn là người làm công, gia đinh và nha hoàn quen thuộc, ngoài cửa là bà con làng xóm tại trấn này, từng người họ nước mắt rưng rưng.
“Lão gia, phu nhân, tiểu thư, cuối cùng các ngươi cũng trở về rồi!”
“Lâm lão gia, Lâm phu nhân, Tuyết Ngưng, các ngươi có thể bình an trở về, đúng thật nhờ có ông trời phù hộ!”
Tiếp theo, hết bước qua chậu than hồng rồi đến xông nước bưởi, tới khi nằm xuống nghỉ ngơi ngắm nhìn căn phòng quen thuộc, ta véo mạnh gò má thấy đau đớn, lúc này mới mỉm cười.
Thật sự quay về rồi.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Không, vẫn có điều không như cũ.
Tiểu tử Lưu Triệu Hưng kia vậy mà cưới vợ rồi, còn sinh ra một bé con mũm mĩm.
Còn Tiểu Biện Tử, hiện giờ đang làm người làm công chạy vặt ở tửu lâu, miệng lưỡi toàn lời châu lời ngọc.
Đến cả Tiểu Liễu Nhi cũng bắt đầu ngồi quầy khám bệnh chính thức rồi, nghe nói đại phu cũng đã quyết định đính ước cưới vợ cho hắn ta, mấy năm nữa là có thể thành thân.
Cố nhân gặp mặt, lệ nóng doanh tròng, sau đó là ồn ào ầm ĩ một phen.
Sau khi nhốn nháo xong, mọi người nói về Tạ gia đang xây sửa nhà ở cuối con phố, cả đám không nhịn được cảm thán.
“Không ngờ Tạ Hiên lại là hoàng tử.”
“Chứ sao, khó trách học hành giỏi như thế.”
Tiểu Biện Tử cảm khái: “Đáng tiếc, nếu lúc trước Tuyết Ngưng thành hôn với hắn, giờ là hoàng phi rồi nhỉ? Nếu hắn mà làm Hoàng thượng, vậy không chừng ngươi sẽ là mẫu nghi thiên hạ đó.”
Cả đám gật đầu như giã tỏi.
Ta phì cười: “Các ngươi biết nằm mơ như thế, sao không mơ có một thỏi vàng từ trên trời rơi xuống đi?”
Lưu Triệu Hưng bĩu môi: “Tuyết Ngưng, giờ ngươi càng ngày càng là lạ làm sao, chỉ biết có tiền thôi.”
“Ngươi không thích tiền à?” Ta trừng mắt với hắn ta.
Lưu Triệu Hưng vội gật đầu: “Thích chứ, rất là thích luôn, giờ ta đang để dành tiền định mua cho thê tử một chiếc vòng tay này.”
Mọi người nghe vậy, đồng loạt thở dài.
“Này nhé, các ngươi chưa thành thân, chờ thành hôn rồi các ngươi sẽ biết xót biết thương thê tử thôi.”
Lời giải thích này đổi thêm một tràng tiếng thở dài nữa.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhếch miệng cười.
Kiếp trước, khi ta và Tạ Hiên vừa thành hôn cũng ngọt ngào như thế.
Chỉ tiếc, không được dài lâu.
Kiếp này, không cưới gả cũng không trông mong gì, chỉ mong hắn ở vị trí trên cao, có thể bình an mà sống.
Dù sao, kiếp nạn của Lâm gia đã qua rồi nhưng cuộc chiến tranh giành ngôi vua vẫn chưa kết thúc.

Bình Luận

0 Thảo luận