Thấy ta không lên tiếng, nàng ta đứng dậy, hít sâu một hơi. Giọng nói vừa khóc vừa khàn đặc: “Thẩm Ngọc Thư, vì sao tỷ luôn đối đầu với ta?”
“Kiếp trước tỷ dựa vào thân phận Hoàng hậu, vào gia thế của mình mà nhốt ta ở Hoàng lăng, không cho ta đổi tên vào cung làm phi.”
“Kiếp này tỷ lại thẳng thừng đổi người để gả, khiến Thái tử có cầu cũng không được, nhớ mãi không quên, làm hại ta sống không bằng chết.”
Nói rồi, nàng ta nghiêng đầu, nhếch môi cười đầy châm chọc: “Tỷ nói xem, có phải điện hạ rất hèn mọn không?”
“Vì sao cứ mãi nhớ nhung người mà chàng không có được?”
Trước khi rời đi, nàng ta hờ hững liếc ta một cái, giọng nói mang theo sự cam chịu và chán nản: “Tỷ tỷ cứ suy nghĩ thật kỹ đi, ta cũng không ngại cùng tỷ hầu hạ một phu quân.”
“Còn về An Vương…”
Nàng ta cúi đầu, cười như tự giễu: “Ta cứ tưởng hắn bẩm sinh đã vô tình vô cảm, hóa ra trong lòng hắn lại có tỷ.”
Dứt lời, nàng ta lắc đầu, mở cửa rời đi.
12
Khi Lý Cẩn Thần biết ta đồng ý gả cho mình, hắn đã vui mừng khôn xiết.
Hắn cười đến tận mang tai, nhưng khi ánh mắt chạm mắt ta, nụ cười ấy nhanh chóng thu lại: “Ta biết mà, rõ ràng trong lòng nàng vẫn không quên được ta.”
“Nếu đã vậy, cô sẽ cho nàng một cơ hội, coi như nàng không thể không chọn cô.”
Ta được thả ra khỏi nhà kho, đưa đến một viện lạc sát cạnh nơi ở của Lý Cẩn Thần.
Người trong phủ thường xuyên lui tới, bận rộn chuẩn bị hôn sự.
Nhưng vì mọi thứ đã được sắp xếp từ trước, nên giờ chỉ còn lại vài chuyện vặt vãnh.
Lý Cẩn Thần cũng thường xuyên đến thăm ta.
Hắn trông có vẻ bình thường hơn nhiều, không còn dễ dàng nổi nóng, thậm chí còn tỉ mỉ chọn những món ta thích để tặng.
Ta đều vui vẻ nhận lấy, đôi khi còn cố ý thân cận một chút, khiến hắn ngày càng thỏa mãn.
Thậm chí, ngay cả khi ta hỏi về chuyện Tây Man, hắn cũng không còn quá đề phòng.
Ta ghi nhớ tất cả, rồi lặng lẽ đặt thông tin vào mỏ chim nhỏ, để nó bay đến nơi xa.
Ngày cưới càng đến gần, ta càng cảm thấy căng thẳng.
Theo lời Hoàng thượng, đại hôn cũng chính là thời điểm thu lưới.
Đêm trước ngày cưới, Lý Cẩn Thần mang đến cho ta một chiếc khăn voan đỏ.
Ta nhìn hoa văn trên đó, mơ hồ cảm thấy quen thuộc, bèn ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn lảng tránh ánh mắt ta, gương mặt có chút gượng gạo: “Cái khăn voan che đầu của nàng, cô đền cho nàng.”
Lúc này ta mới nhận ra, họa tiết trên khăn này giống hệt với chiếc khăn ta từng dùng để thả diều khi xưa.
Chỉ là, đường thêu trên đó thô hơn nhiều.
Thấy ta mân mê từng đường chỉ, mặt hắn bất giác đỏ lên, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Cô mới học chưa bao lâu, nàng không được cười cô.”
Ta cúi đầu, siết chặt tấm khăn trong tay, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Luôn có những người, khi ở ngay trước mắt thì không biết trân trọng, đến khi mất đi rồi mới tiếc nuối khôn nguôi.
Lý Cẩn Thần, hà tất phải vậy.
Dù danh phận là thiếp, nhưng hôn lễ lại được tổ chức theo quy cách của chính thê.
Ngày đại hôn, Lý Cẩn Thần nắm lấy tay ta, từng bước tiến vào tân phòng mà hắn đã dày công sắp đặt.
Không có trưởng bối chứng kiến, không có thân bằng hảo hữu.
Chỉ có những vật trang trí lạnh lẽo, những kẻ hầu người hạ bận rộn, và cả đám người Tây Man chẳng hiểu nổi một câu tiếng Trung Nguyên.
“Nhất bái thiên địa…”
Lý Cẩn Thần cúi thấp người, nghiêm túc hành lễ cùng ta.
Đến mức khi mũi tên xuyên qua không trung, hắn còn chưa kịp phản ứng.
Hắn sững sờ nhìn mũi tên cắm vào ngực mình, thậm chí còn muốn kéo ta ra sau để che chắn.
Cho đến khi An Vương xông vào, gấp gáp quan sát ta từ trên xuống dưới.
Lúc này, Lý Cẩn Thần mới không dám tin mà nhìn ta, trong mắt tràn đầy nỗi đau đớn thấu tận xương tủy.
Giọng hắn run rẩy: “Thẩm Ngọc Thư, nàng lại lừa ta.”
Ta đi đến bên cạnh hắn, tháo tấm khăn voan đỏ xuống, đưa lại cho hắn.
“Điện hạ, có những chuyện không thể chỉ dùng một chữ ‘đền’ mà xóa bỏ.”
“Nhưng điện hạ, kiếp này, ta tha thứ cho người rồi.”
Ta định xoay người rời đi thì bị hắn nắm chặt lấy cổ tay.
Máu hắn thấm vào da ta, nóng rực.
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói run rẩy:
“Ta vẫn chưa từng hỏi nàng…
Kiếp trước nàng gả cho ta, làm Hoàng hậu rồi làm Thái hậu.
Vậy vì sao, kiếp này nàng lại không cần ta nữa?”
“Chẳng lẽ chỉ vì…”
Hắn nghẹn lại, không thể nói tiếp.
Chắc hẳn Thẩm Ngọc Khanh đã sớm nói với hắn về những hiểu lầm, oán hận và xa cách giữa ta và hắn trong kiếp trước.
Ta ngẩn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=11]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận