Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÙ NGỌC

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:23:39
Tiếng tên rít lên xé tan bầu không khí.
Cánh diều trên trời ngay lập tức tan tành.
Mũi tên sắc bén xuyên thủng lớp lụa, phá nát hoàn toàn chiếc khăn voan đỏ.
Lý Cẩn Thần trừng mắt nhìn ta, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Thẩm Ngọc Khanh sợ hãi ôm lấy tai, nép sát vào lòng hắn.
Ta nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lẽo: "Giữa ta và điện hạ, từ nay cạn tình."
Dứt lời, ta không buồn quay lại, vứt cung tên xuống đất, xoay người rời đi.
Phía sau, giọng nói đầy nức nở của Thẩm Ngọc Khanh vang lên: "Điện hạ, đều là lỗi của thiếp… Hay là người đi dỗ tỷ ấy đi?"
Sau một thoáng im lặng, giọng nói khàn khàn của hắn cất lên, mang theo chút phiền muộn: "Mặc kệ nàng, thành thân rồi, nàng sẽ tự khắc ngoan ngoãn thôi."
5
Ta cứ ngỡ, dù kiếp này không thể thành phu thê, ít nhất vẫn còn tình nghĩa hơn mười năm bên nhau.
Không ngờ rằng, từng hành động, từng lời nói của hắn lại xa lạ đến đáng sợ.
Cứ như thể ta không còn là thanh mai mà hắn từng nâng niu trân trọng, mà chỉ là một kẻ thù không đội trời chung.
Về đến phủ Quốc công, ta gom lại tất cả những thứ từng liên quan đến hắn, cất vào kho.
Ta cũng nên có cuộc sống mới của riêng mình rồi.
Một cuộc đời… không có Lý Cẩn Thần.
Hôm sau, trắc phi về thăm nhà, Thái tử đích thân đi cùng.
Ngọc Khanh thân mật khoác lấy tay tổ mẫu, ra sức lấy lòng.
Ánh mắt Lý Cẩn Thần thỉnh thoảng lướt qua ta, thấy ta chẳng hề phản ứng, hắn liền ho khẽ một tiếng, như cố tình nhắc nhở.
Ngọc Khanh bĩu môi, sau đó ra hiệu cho nha hoàn dâng lên hai tấm lụa gấm.
Nàng ta nhìn ta đầy ẩn ý, rồi cất giọng ngọt ngào:
“Hai tấm lụa gấm này là điện hạ đã bỏ rất nhiều công sức để có được, không biết tổ mẫu có thích không?”
Ta khẽ nhíu mày.
Lụa gấm này chính là loại vải ta đã dùng để thêu khăn voan đỏ.
Một tấm xanh thẫm, một tấm đỏ tươi.
Tổ mẫu vốn yêu thích màu xanh, tấm đó hẳn là chuẩn bị cho bà, còn tấm đỏ…
Ta mím môi, ánh mắt sâu thẳm.
Tổ mẫu hiểu rõ mọi chuyện, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Điện hạ có lòng.”
Ánh mắt Lý Cẩn Thần càng lúc càng rõ ràng hơn, sợ ta chưa hiểu, hắn thấp giọng nhắc nhở:
“Màu đỏ này, rất hợp với A Thư.”
Trước mặt tổ mẫu, ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Đến khi rời khỏi viện, ta liền bị hắn chặn lại.
Hắn nhìn ta, giọng điệu có phần mất tự nhiên:
“Tấm lụa gấm này là đặc biệt chuẩn bị cho nàng, đủ để may rất nhiều khăn voan đỏ.”
Ta dừng bước, nhìn thẳng vào hắn: “Điện hạ, ta không cần.”
Chân mày hắn nhíu chặt, sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Ý nàng là gì?”
Ta hít sâu, bình tĩnh đáp: “Điện hạ, ta không cần tấm lụa này. Điện hạ có thể mang về hoặc tùy ý tặng cho ai đó.”
Khuôn mặt hắn sa sầm, ánh mắt đen tối bừng lên lửa giận, từng chữ rít ra từ kẽ răng:
“Thẩm Ngọc Thư, rốt cuộc nàng muốn náo loạn đến bao giờ?
“Là nàng sống chết muốn gả cho ta, cũng là nàng giở trò ở đây!
“Ta đã không so đo chuyện nàng bức hôn nữa, vậy mà nàng vẫn còn bày trò làm cao? Nàng không sợ ta nổi giận, không thèm cưới nàng nữa sao?”
Ta lùi lại một bước, định lên tiếng, nhưng nhớ đến lời dặn dò của tổ mẫu, ta chỉ mím chặt môi, lặng lẽ nép sang một bên.
Sự im lặng của ta rơi vào mắt hắn lại biến thành nhẫn nhịn cùng cố chấp.
Lông mày hắn giãn ra, khóe môi nhếch lên cười khẽ: “Được rồi, chỉ là một chuyện nhỏ, có đáng để giận lâu vậy không?”
“Ta đã hỏi phụ hoàng, chỉ trong hai ngày nữa sẽ có thánh chỉ ban hôn, nàng chuẩn bị đi…”
“Cái gì?”
Ta đột ngột ngẩng đầu, mở to mắt nhìn hắn.
An Vương sắp trở về rồi sao?
Vẻ kinh ngạc của ta dường như khiến hắn hài lòng, tâm trạng lập tức vui vẻ, giọng điệu trêu chọc: “Ta biết ngay nàng nghe tin này sẽ vui mà.”
“Rõ ràng rất mong gả cho ta, vậy mà còn giả bộ đoạn tuyệt tình nghĩa gì chứ? A Thư, bây giờ nàng càng lúc càng biết cách khiến ta phải bận lòng rồi.”
“Thôi được, mặc dù ta không thích nàng, nhưng nàng cứ nhất quyết đòi gả, lại là người phụ hoàng chọn làm Thái tử phi, thân phận môn đăng hộ đối, ta cũng đành chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
“Nhưng sau khi vào cửa, nàng không được ghen tuông náo loạn như hôm qua nữa. Đến cả Ngọc Khanh cũng bị nàng dọa sợ rồi. Nếu còn lặp lại, ta nhất định sẽ không nhân nhượng như hôm nay đâu.”
Hắn hăng hái nói không ngừng.
Còn ta, tâm trí lại trôi dạt về một nơi xa xăm.
Chẳng còn nghe rõ hắn nói gì, chỉ qua loa gật đầu, rồi kiếm cớ rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=4]

Bình Luận

0 Thảo luận