Kiếp trước, tổ mẫu gả ta cho Thái tử, còn Ngọc Khanh gả cho An Vương làm chính phi.
Kiếp này, với thủ đoạn của tổ mẫu, nếu ta gả cho An Vương, bà chắc chắn sẽ tìm cách đưa Ngọc Khanh lên làm Thái tử phi.
Đáng tiếc, nàng ta lại chọn làm lương đệ.
Nghĩ đến lời tổ mẫu vừa nói, trong lòng ta khẽ động: "Tổ mẫu có biết vì sao Hoàng thượng muốn giấu hôn sự này? Và sẽ giấu đến khi nào không?"
Tổ mẫu trầm ngâm một lúc rồi mới chậm rãi đáp: "Từ khi Hoàng hậu qua đời, Hoàng thượng đã không còn đối xử với Thái tử như trước kia, e rằng đã sinh nghi."
Dứt lời, bà nhìn ta: "Cũng không giấu được bao lâu nữa. Tháng sau An Vương hồi kinh, chắc chắn sẽ ban hôn."
Ta lặng lẽ tính toán thời gian, may thay, cũng chỉ mười mấy ngày nữa.
Hôn kỳ của Ngọc Khanh được định vào ba ngày sau.
Thái tử muốn nạp nàng ta trước đại hôn, vừa để lấy lòng người trong lòng, vừa để cho ta một cái tát vào mặt.
Hôn sự vội vàng, lại chỉ là trắc phi, nên hôn lễ cũng chẳng mấy long trọng.
Nhưng Thái tử lại đích thân đến đón dâu, thậm chí còn mang theo một đôi nhạn tự tay săn được, đủ thấy hắn cho nàng ta thể diện lớn thế nào.
Thính Trúc Uyển bình thường vốn thanh tịnh, nay lại được treo đèn kết hoa, sắc đỏ giăng đầy.
Thế nhưng, nhìn kỹ lại, từ lụa là, gấm vóc, đến sính lễ trong rương, không thứ gì mang màu đỏ thẫm.
Ngay cả khăn voan trên đầu tân nương, cũng chỉ là sắc hồng đào nhạt.
Ta thấy rõ nụ cười trên mặt Thái tử từng chút từng chút rạn nứt, rồi hắn lại ép mình phải vui vẻ.
Ánh mắt ta rơi xuống đôi bàn tay đang siết chặt…một người trông hân hoan rạng rỡ, một người lại e lệ thẹn thùng.
Cảm nhận được ánh nhìn của ta, hắn khẽ hất cằm, ánh mắt đầy thách thức, càng siết chặt tay người bên cạnh hơn.
Ta không mảy may bận tâm, chỉ dời mắt đi, không để ý đến trò trẻ con của hắn.
Mãi đến khi ra khỏi Thính Trúc Uyển, rời khỏi tầm mắt tổ mẫu, Thái tử đột nhiên kéo ta sang một góc, gằn giọng: "Thẩm Ngọc Thư, bây giờ nàng trở nên hẹp hòi thế sao?
Ngay cả khăn voan cũng không để Ngọc Khanh dùng màu đỏ, sợ người khác không biết nàng ấy là thiếp?"
"Nàng làm vậy, chẳng phải muốn đâm thẳng vào lòng nàng ấy, khiến nàng ấy không ngẩng đầu lên được sao?"
Ta cau mày, mạnh mẽ hất tay hắn ra: "Điện hạ, trắc phi dùng khăn hồng đào, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"
"Sao lại là lẽ đương nhiên? Ngọc Khanh nàng ấy là…"
"Nàng ấy là gì?" Ta nhìn hắn, khóe môi cong lên đầy trào phúng.
Mặt hắn đỏ bừng, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Ta biết hắn muốn nói gì.
Hắn muốn nói, Ngọc Khanh là người hắn nâng niu trong lòng, sao có thể giống người khác?
Ta thản nhiên mở miệng: "Nếu điện hạ cảm thấy nàng ấy chịu ấm ức, thì có thể cầu Hoàng thượng ban hôn, lập nàng ấy làm Thái tử phi."
Một trắc phi dùng khăn voan hồng đào vốn là chuyện hiển nhiên.
Ta không hiểu hắn làm bộ làm tịch thế nào.
Nếu đã lo cho người trong lòng bị thiệt thòi, cớ sao không dám sớm ngày cầu Hoàng thượng lập nàng ta làm chính thê?
Chẳng qua, hắn không dám mà thôi.
Quả nhiên, hắn giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn ta: "Đường đường là trưởng nữ phủ Quốc công, hóa ra chỉ có bản lĩnh thế này.”
"Nếu các người không cho Ngọc Khanh mặt mũi, vậy đến ngày đại hôn của cô, cũng đừng trách cô không nể tình."
Ta không chút để tâm, đúng lúc Ngọc Khanh bước tới tìm hắn, ta liền nghiêng người nhường đường: "Điện hạ, mời."
Hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo rời đi.
Nhưng Ngọc Khanh lại không vội đuổi theo.
Nàng ta dừng bước, nhìn ta, nở nụ cười có phần đắc ý: "Tỷ tỷ lại bị điện hạ trách mắng vì ta sao? Thật ngại quá…"
Nói rồi, nàng ta ghé sát bên tai ta, hạ giọng thật nhẹ: "Tỷ tỷ đoán xem, kiếp này ai sẽ là Hoàng hậu?"
4
Thẩm Ngọc Khanh cũng đã trọng sinh.
Ta khẽ khép mắt, nhẹ nhàng thở dài.
Kiếp trước, nàng ta gả cho An Vương. Chàng là một võ tướng, tính tình lạnh lùng, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Mỗi lần gặp ta, ánh mắt nàng ta luôn chất chứa oán hận, như thể ta đã cướp đi nhân duyên tốt đẹp của nàng vậy.
Vì lẽ đó, kiếp này, nàng ta tiếp cận Lý Cẩn Thần sớm hơn, chủ động cầu làm trắc phi.
Muốn đi trước ta một bước vào Đông Cung, sớm an bài tất cả.
Vận mệnh đã rẽ sang một hướng khác, nhưng nàng ta nào hay, ta vốn chưa từng muốn gả cho Thái tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=2]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận