Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÙ NGỌC

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:25:38
Nhìn theo bóng lưng chàng khuất dần, khóe môi ta bất giác nhếch lên.
Có lẽ lần này, ta không chọn sai nữa.
Vừa định quay về, ta lại bị một người chặn ngang lối rẽ.
Lại là Thái tử.
Lý Cẩn Thần trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đỏ ngầu đầy hằn học: "Vừa rồi, nàng ở cùng ai?"
Ta bình tĩnh đối diện hắn: "An Vương điện hạ, phu quân chưa cưới của ta."
Hắn đột nhiên ép sát một bước, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, như một con sư tử đang giận dữ: "Thẩm Ngọc Thư, nàng đúng là loại đàn bà lẳng lơ, không có nam nhân thì sống không nổi sao?"
Ta sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn hắn: "Điện hạ xin giữ lời.”
"Ngài thân là Thái tử, điều cần làm chính là tự ràng buộc bản thân."
"Tự ràng buộc?"
Hắn cười nhạt một tiếng, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người ta, giọng nói như tẩm độc bật ra từ cuống họng: "Ta hỏi nàng, thánh chỉ tứ hôn ngày đó, vốn dĩ không phải cầu cho ta, đúng không?”
"Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nghĩ sẽ gả cho ta, đúng không?"
Ta không trả lời.
Gió đêm mát lạnh, chỉ nghe thấy tiếng lá khẽ lay động.
Lý Cẩn Thần tức giận đến mức đấm mạnh vào thân cây bên cạnh, trong tiếng gầm khàn khàn mang theo phẫn nộ lẫn bất lực: "Thẩm Ngọc Thư, nàng dám lừa ta!"
Ta bỗng cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng trước đây là hắn xem thường ta, ta vừa muốn rời đi, kẻ không cam tâm lại là hắn.
Hà tất phải như vậy?
Ta khẽ khép mắt, giọng nhẹ bẫng: "Trường đua ngoại thành, cánh diều phủ vải đỏ bay trên trời cao, chính là đoạn tình cuối cùng giữa ta và điện hạ."
Không muốn đôi co thêm, ta thản nhiên lùi lại vài bước:
"Điện hạ, Thái tử phi đã định, ta cũng là chuẩn An Vương phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=7]

Từ nay, chúng ta nên giữ khoảng cách."
Dứt lời, ta không đợi hắn đáp, liền xoay người rời đi.
Về sau, ngươi và Thái tử phi cầm sắt hòa minh trong cung điện, ta và An Vương nơi biên cương tương kính như tân.
Từ đó trời nam đất bắc, chỉ mong với hắn, không còn gặp lại.
8
Khâm Thiên Giám đã tính toán giờ lành, hôn sự của Thái tử được định vào tháng tám, còn hôn sự của An Vương thì vào tháng sáu năm sau.
Thời gian không dư dả lắm, Lễ bộ nhanh chóng dốc toàn lực chuẩn bị cho đại hôn của Đông Cung.
Từ sau yến tiệc hôm đó, Thái tử cũng yên phận hơn hẳn, nghe nói sau khi bị Hoàng thượng gọi đi trách mắng một trận, hắn liền an phận không ít, thậm chí còn thường xuyên qua lại với nhạc phụ tương lai Phùng Thượng thư.
Nghe vậy, ta chỉ khẽ lắc đầu, yên tâm ở nhà chuẩn bị cho hôn sự của mình.
Cho đến một tháng sau khi đại hôn Đông Cung kết thúc, Thái tử dẫn Thái tử phi đến chùa Vị Danh ngắm hoa, trên đường đi ghé qua Trân Bảo Các để chọn trang sức.
Không ngờ lại chạm mặt ta khi ấy đang ra ngoài mua sắm đồ cưới.
Hắn đứng khựng lại, khóe môi nhếch lên, trong mắt mang theo ý trào phúng: "Sao thế? Vị hôn phu của Thẩm đại tiểu thư đâu rồi?"
Phùng Uyển Uyển thấy ta thì nhíu mày nhưng không nói gì.
Ngược lại, Thẩm Ngọc Khanh đứng sau nàng ấy thì trừng to mắt nhìn ta, trong ánh mắt là sự tức giận, oán hận xen lẫn một chút đắc ý, vô cùng phức tạp.
Ta chỉ khẽ lắc đầu.
Lý Cẩn Thần càng tỏ vẻ châm chọc, nụ cười càng thêm đắc ý: "Nàng hao hết tâm tư chọn phu quân, cũng chỉ đến thế mà thôi."
Dứt lời, hắn ôm lấy bờ vai Thái tử phi, thản nhiên nói: "Uyển nhi, tránh xa nàng ta một chút…"
Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên trên cầu thang gỗ.
Ngay khi âm thanh dừng lại, một viên đường hồ lô được đưa đến trước mặt ta.
Chỉ thấy An Vương trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt sáng rực, dường như hoàn toàn không nhìn thấy những người xung quanh, trong lòng chỉ có ta, đầy mong chờ nói: "Kẹo hồ lô nàng muốn đây, mau nếm thử đi."
Ta ngẩn người.
Như bị điểm huyệt, sững sờ nhìn chàng.
Sao An Vương tự dưng lại xuất hiện ở đây?
Chàng nghiêng đầu, nháy mắt với ta một cái.
Ta lập tức hiểu ý, nhận lấy viên kẹo, cụp mắt xuống, trên mặt thoáng ửng hồng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Tạ ơn điện hạ."

Bình Luận

0 Thảo luận