6
Thính Trúc Uyển
Vừa bước vào cửa, ta liền chạm phải ánh mắt vui mừng của tổ mẫu.
Ta khẽ cất tiếng: “Tổ mẫu, nghe nói…”
Bà gật đầu, ánh mắt hiền từ nhìn ta: “Ta cũng vừa hay tin. Hành trình của An Vương thay đổi, không đến Thông Châu nữa. Hiện tại đã đến Cảnh Thành, chậm nhất tối mai sẽ hồi kinh.”
Tim ta khẽ trĩu xuống, trong lòng dâng lên một tia căng thẳng.
“Ngọc Thư, sau khi thánh chỉ ban hôn được ban xuống, con sẽ không còn đường lui nữa. Con có hối hận không?”
Đối diện ánh mắt lo lắng của tổ mẫu, ta siết chặt nắm tay, quả quyết đáp: “Tổ mẫu, con không hối hận.”
...
An Vương hồi kinh vào một buổi chiều.
Trên đại lộ, bách tính hân hoan đứng chật hai bên đường nghênh đón. Các tòa lầu cao cũng đông nghịt người, ai nấy đều mong được tận mắt chứng kiến phong thái của vị chiến thần dẫn đầu tam quân.
Qua ô cửa sổ chạm trổ, ta lập tức nhìn thấy bóng dáng nổi bật giữa đám đông.
Chàng khoác khải giáp bạc, ngồi trên lưng ngựa cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, uy nghiêm như thần chiến tranh.
Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt ta hay không, chàng bất chợt ngẩng đầu.
Ánh mắt giao nhau, ta chấn động toàn thân.
Giật mình lùi một bước, ta vội buông rèm xuống, tim đập loạn nhịp.
Buổi tối, yến tiệc chúc mừng diễn ra rực rỡ.
Đèn hoa sáng rực, nhạc vũ tưng bừng.
Hoàng thượng uy nghi trên ngai vàng, Thái tử ngồi bên trái, An Vương bên phải.
Ngài cười nói vài câu khách sáo, nâng chén mừng đại thắng của An Vương.
Bên cạnh Thái tử, Ngọc Khanh đoan trang, e lệ, dịu dàng rót rượu, gắp thức ăn, thái độ vô cùng ân cần.
Theo lý, một trắc phi như nàng ta không có tư cách ngồi cạnh Thái tử trong buổi quốc yến này.
Nhưng nàng ta vẫn ở đó, đủ để thấy Thái tử sủng ái đến nhường nào.
Ta vừa định thu hồi ánh mắt thì lại chạm phải ánh nhìn đầy hàm ý của Thái tử.
Đó là sự cảnh cáo sâu sắc.
Ta chợt nhớ lại chuyện trước yến tiệc, hắn đã cố tình chặn ta lại, nghiêm túc nói: “Đêm qua, Ngọc Khanh khóc suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=5]
Nàng ấy nói, đã vì ta mà làm thiếp, hôm nay trong buổi yến tiệc, phụ hoàng chắc chắn sẽ ban hôn. Đến lúc đó, sau khi tiếp chỉ, nàng hãy nhân tiện xin phụ hoàng ban tước vị cho Ngọc Khanh.”
“Nàng ấy có danh phận, có tên trên ngọc điệp, lòng cũng vững vàng hơn.”
“Dù sao nàng ấy cũng là muội ruột của nàng, nàng xin chỉ phong tước cũng là hợp tình hợp lý.”
Khi ấy, ta tức đến bật cười: “Điện hạ sao không tự mình xin phong?”
Ánh mắt hắn lóe lên: “Phụ hoàng dạo này… không hài lòng về ta lắm…”
Nói đến đây, hắn lập tức im lặng, nhưng giọng điệu vẫn mang theo ý cảnh cáo:
“Nàng chỉ cần làm theo là được. Hôm nay nhất định sẽ ban hôn, nàng cũng không muốn hôn sự xảy ra biến cố chứ?”
Ký ức tan biến, ta nhìn lại thì thấy Lý Cẩn Thần vẫn đang chăm chú quan sát mình, ánh mắt không ngừng liếc về phía Hoàng thượng, như muốn nhắc nhở điều gì.
Ta né tránh ánh mắt hắn, quay đi chỗ khác.
Giả vờ không thấy bàn tay hắn đang siết chặt chén rượu đến mức khớp xương trắng bệch.
Rượu qua ba tuần, Hoàng thượng cuối cùng cũng chậm rãi đưa mắt nhìn xuống phía dưới, thong thả cất giọng: “Hôm nay, trẫm còn có một tin vui muốn tuyên bố.”
“Thái tử và An Vương đều đã đến tuổi thành thân, trẫm đã nhiều lần cân nhắc, lựa chọn hai vị tiểu thư danh giá để ban hôn.”
Bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.
Thái tử lười biếng dựa vào ghế, vẻ mặt thờ ơ, bộ dạng như muốn nói: Nếu nàng không làm theo lời ta, ta sẽ khiến nàng khó xử ngay tại chỗ.
Còn An Vương, chàng chỉ cúi thấp đầu, thản nhiên lật chén rượu trong tay như chẳng màng đến mọi thứ.
Nhưng đôi môi mím chặt cùng những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay đã sớm tố cáo sự căng thẳng của chàng.
Hoàng thượng thu hết mọi biểu hiện vào mắt, khẽ phất tay với thái giám đứng phía sau.
Thái giám đã đợi sẵn từ lâu, lập tức mở thánh chỉ, cao giọng đọc:
[Phụng thiên thừa vận, Hoàng thượng chiếu viết:
Trẫm nghe nói Phùng Uyển Uyển, con gái Hình bộ Thượng thư, phẩm hạnh đoan trang, tài đức vẹn toàn, xứng đáng làm Thái tử phi.
Lại nghe nói Thẩm Ngọc Thư, trưởng nữ phủ Trấn Quốc công, dịu dàng hiền thục, dung mạo xuất chúng, là lựa chọn thích hợp để làm chính phi của An Vương.
Đặc ban hôn sự này.]
Thánh chỉ vừa dứt, Thái tử lập tức đứng bật dậy, lớn giọng: “Phụ hoàng, Thái tử phi có lời muốn nói…”
Hắn vừa dứt lời liền quay sang ta, ánh mắt liên tục ra hiệu.
Ta ngẩn người, đầy vẻ nghi hoặc.
Thánh chỉ đã ban xuống rõ ràng như vậy, còn gì để nói nữa?
Thấy ta im lặng, hắn hung hăng trừng mắt, rồi quay sang Hoàng thượng:“Phụ hoàng, Thái tử phi thương xót muội muội, muốn cầu xin phong tước cho Ngọc Khanh. Không biết phụ hoàng có thể ban ân?”
Lúc này, không chỉ ta mà cả đại điện đều sững sờ nhìn Thái tử.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận