Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÙ NGỌC

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:26:55
Ngay đối diện ta, chính là Lý Cẩn Thần đã biến mất bấy lâu nay.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt chứa đầy sự kiêu ngạo trên cao: "Thẩm Ngọc Thư, nàng tưởng rằng cô cứ thế mà sụp đổ sao?"
Ta sững sờ trong chốc lát, rồi lập tức trừng mắt phẫn nộ, dùng hết sức giãy khỏi dây trói.
Nhưng hắn lại ác ý ghì chặt tay ta xuống: "Đừng phí công vô ích nữa.”
"Thẩm Ngọc Thư, cô không những không ngã, mà còn muốn nạp nàng làm thiếp. Nếu nàng ngoan ngoãn, chờ cô đăng cơ rồi, cô sẽ ban cho nàng một vị trí trong hậu cung."
Ta cười lạnh, ngón tay xoay lại, móng tay nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nằm mơ đi!"
Hắn không hề né tránh, trái lại còn siết tay ta chặt hơn, để mặc cho máu từ lòng bàn tay chảy ra.
Trong đôi mắt đen tối của hắn ẩn chứa hận ý, thất vọng, cùng một sự phức tạp không thể nói rõ.
Hắn cười quái dị, giọng điệu đầy quỷ mị: "Cô thật không ngờ, kiếp trước, chúng ta còn từng là phu thê một đời…"
Tim ta chợt khựng lại một nhịp.
Ngẩng phắt đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm âm trầm của hắn.
10
Suốt một ngày một đêm, xe ngựa mới dừng lại.
Trong suốt quãng đường, ngoại trừ những lúc ăn uống và đi vệ sinh, Lý Cẩn Thần không hề cho ta xuống xe.
Ta từng thử dò hỏi hắn về kiếp trước, muốn biết hắn làm sao biết được chuyện này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=9]

Nhưng hắn chỉ nở nụ cười khó đoán, ngoài câu “một đời phu thê” hôm đó, hắn không nói thêm bất cứ điều gì.
Ta nhận ra, hắn không phải người trọng sinh. Hẳn là do Ngọc Khanh nói cho hắn biết về đời trước.
Xuống xe, ta bị bịt mắt. Lý Cẩn Thần dẫn ta đi lòng vòng không biết bao lâu, đến khi cảm giác được hắn dừng bước, tấm vải đen mới được tháo xuống.
Điều đầu tiên đập vào mắt ta là một màu đỏ rực.
Chăn gối long phụng uyên ương, nến hỉ đỏ thắm, ngay cả những họa tiết khắc trên gỗ cũng được treo chữ “Hỉ”.
Hắn chắp tay sau lưng, thích thú quan sát sắc mặt ta thay đổi: “Thế nào? Phòng hỉ đường cô chuẩn bị cho nàng, có vừa ý không?”
“Cô không nhỏ nhen như nàng, dù chỉ là một trắc thất, cô cũng có thể cho nàng đãi ngộ của chính thê.”
Ta bất ngờ đẩy hắn ra, mắt trừng lớn vì phẫn hận: “Người ta muốn gả là An Vương, ngươi phát điên cái gì vậy?”
Sắc mặt hắn bỗng tối sầm lại, ánh mắt sắc bén như dao: “Đừng nhắc đến nam nhân khác trước mặt cô!”
“An Vương? Hắn xứng sao?”
Ta hoảng hốt lùi về sau một bước, không cẩn thận đụng vào bàn hỉ phía sau.
Cố nén nỗi bất an trong lòng, ta nghiến răng giữ vững bình tĩnh: “Chẳng phải trong lòng ngươi chỉ có Ngọc Khanh sao? Giờ lại muốn cưới ta, không sợ nàng ta đau lòng à?”
Hắn nhếch môi cười, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc: “Sao vậy, ghen à?”
“Cô biết ngay, trong lòng nàng chỉ có cô. Gả cho An Vương? Là nàng cố ý chọc giận cô đúng không?”
Nói xong, hắn chợt thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Nhưng mà, Thẩm Ngọc Thư, lần này nàng thực sự khiến cô tức giận rồi.”
“Cô nhất định phải dạy dỗ nàng một trận, để nàng biết ai mới là người nàng thật sự yêu.”
“Cô sẽ thu nàng làm thị thiếp, để nàng đi theo Ngọc Khanh học quy củ vài ngày. Đến khi nàng ngoan ngoãn nghe lời, mới có thể hầu hạ cô.”
Ta không thể tin nổi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn.
Lý Cẩn Thần, hắn điên rồi!
Hắn rõ ràng đang tự lừa mình dối người.
Ta bị giam trong nhà kho.
Lý Cẩn Thần nói, chừng nào ta chấp nhận làm thiếp, chừng đó hắn sẽ thả ta ra.
Ta nhìn lên ô cửa sổ nhỏ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, lòng rối bời.
Bóng dáng Hoàng thượng chắp tay sau lưng chợt hiện lên trong ký ức.
Ngài như già đi mấy tuổi, nhưng giọng nói vẫn kiên định như ngày nào: “Thái tử câu kết với Tây Man, ý đồ đoạt vị. Hắn làm vậy có hai nguyên nhân.”
“Một là, hắn nhận ra trẫm đã thất vọng về hắn, sợ trẫm phế bỏ hắn.”
“Hai là…”
Hoàng đế nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm khó lường: “Hắn muốn lên ngôi trước khi ngươi gả cho An Vương.”
“Thẩm Ngọc Thư, hắn không chấp nhận được việc ngươi thành thân với người khác. Một khi đăng cơ, việc đầu tiên hắn làm e là sẽ đưa ngươi vào hậu cung.”
“Trẫm già rồi, trẫm không hiểu chuyện tình cảm của đám trẻ các ngươi. Nhưng việc nước không phải trò đùa, Thái tử, trẫm không thể dung tha!”

Bình Luận

0 Thảo luận