Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÙ NGỌC

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:26:15
Lý Cẩn Thần hé miệng nhưng rồi lại mím chặt, hậm hực hừ lạnh một tiếng, không buồn nhìn ta thêm lần nào nữa, phất tay áo rời đi.
Chỉ có Thẩm Ngọc Khanh vẫn trân trối nhìn An Vương, vẻ mặt không thể tin nổi, như thể lần đầu tiên nhận ra con người thật của chàng.
Ngay cả khi bị nha hoàn kéo đi, ánh mắt nàng ta vẫn không rời khỏi An Vương.
Trên phố Trường Ninh, ta cầm kẹo hồ lô, nhẹ nhàng cắn môi: "Sao điện hạ lại đến đây?"
An Vương hơi đỏ mặt, giọng nói có chút nhẹ bẫng: "Họ nói rằng, trước khi thành thân, phu thê không nên gặp nhau. Nhưng ta không yên tâm về nàng, nên lén đi theo."
Trong lòng ta dâng lên một tia ngọt ngào.
Đôi mắt đen láy hơi xoay chuyển, bất chợt ta quay đầu lại, đưa viên kẹo hồ lô lên miệng chàng.
Ta cười như một con hồ ly nhỏ: "Ngọt không?"
Chàng bị ép phải cắn một miếng, tròn mắt nhìn ta, ngơ ngác gật đầu.
Mặt ta cũng hơi nóng lên, cúi đầu, giọng nói tuy nhỏ nhưng đủ để chàng nghe rõ: "Ta cũng thấy, rất ngọt."
Nụ cười trên môi ta vẫn chưa tan cho đến khi về tới phủ Quốc công.
Ngồi bên cửa sổ, đôi mày ta chậm rãi nhíu lại, vương chút muộn phiền.
Giọng nói lạnh lẽo của Lý Cẩn Thần vẫn như văng vẳng bên tai.
Lúc đi ngang qua ta, hắn hạ giọng đến mức thấp nhất, như một con rắn độc thè lưỡi: "Nàng không muốn ngôi vị Thái tử phi, chỉ sợ sau này sẽ thành thiếp thất mà thôi."
Nhìn ta cả người cứng đờ, y lại cười khẽ, tiếng cười mang theo sự âm u đáng sợ:
"Không phải trong lòng nàng chỉ có cô sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=8]

Cô sao có thể để nàng gả cho người khác chứ."
Ta khẽ nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên một cơn bất an khó tả.
Cho đến ngày hôm sau, cảm giác bất an ấy càng mãnh liệt hơn.
Tổ mẫu nói với ta, Tây Man đã xâm phạm biên giới, An Vương đã lên đường hồi Tây Bắc trong đêm.
Trước khi đi, chàng để lại một phong thư.
Ta cầm chặt bức thư, nhìn bốn chữ cuối cùng "Đợi ta, an tâm", trong lòng không khỏi siết lại.
Trực giác mách bảo ta, lần này An Vương rời kinh chắc chắn có liên quan đến Thái tử.
Ta đem suy đoán này nói với tổ mẫu.
Bà trầm ngâm một lát, rồi quyết định đưa ta vào cung.
9
Càn Thanh điện,
Hoàng thượng đứng chắp tay sau lưng, dường như không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của chúng ta.
Ngài nhìn ra bệ cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt: "Thái tử và Tây Man, đã lén lút qua lại từ rất lâu rồi.”
"Từ sau khi Hoàng hậu mất, hắn không còn như trước nữa, hành sự càng lúc càng mất chừng mực, thậm chí còn lấy Tây Man làm chỗ dựa để đề phòng trẫm.”
"Trẫm đã cho hắn rất nhiều cơ hội, nhưng hắn không những không trân trọng mà còn càng ngày càng vô pháp vô thiên. Trẫm thực sự rất thất vọng."
Nói xong, Hoàng thượng xoay người, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào ta: "Thẩm thị Ngọc Thư, ngươi có bằng lòng diễn một vở kịch cùng trẫm không?"
Khi rời khỏi Càn Thanh điện, trời đã sáng rõ.
Mặt nước trong hồ Ngự Hoa Viên gợn sóng lăn tăn, từng đợt từng đợt lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.
Ta giơ tay, che đi ánh sáng chói chang.
Xem ra, sắp có giông bão rồi.

Hơn một tháng sau, tin tức An Vương mất tích ở Tây Man được phi báo gấp về kinh thành.
Khiến lòng người hoang mang lo sợ, nhưng Thái tử lại càng đắc ý hơn bao giờ hết.
Thậm chí có người còn đề nghị để hắn tiếp quản binh quyền Tây Bắc, xuất quân đánh Tây Man nhằm trấn an lòng quân.
Ngay lúc Đông Cung đắc ý nhất, một thánh chỉ được ban xuống, làm chấn động triều đình.
Thái tử Lý Cẩn Thần câu kết với Tây Man, sát hại huynh đệ, mưu đồ phản nghịch, bị áp giải vào thiên lao ngay trong đêm.
Chỉ một đạo thánh chỉ như giọt nước rơi vào vạc dầu sôi, khiến cả triều đình lập tức dậy sóng.
Đông Cung chỉ sau một đêm đã thành ngục tù, ngay cả phủ Thượng thư của Phùng gia cũng bị cấm quân bao vây, không một ai được ra vào.
Những mật thư qua lại giữa Thái tử và hoàng tử Tây Man, sổ sách ghi chép chi tiết từng khoản giao dịch, toàn bộ đều bị dâng lên Kim Loan điện.
Chữ viết rõ ràng, bằng chứng rành rành, không thể có nửa điểm oan uổng.
Chứng tỏ rằng, Hoàng thượng đã bí mật điều tra chuyện này từ lâu, chỉ đợi thời cơ thích hợp để ra tay với Đông Cung.
Nhưng đúng lúc ấy, Cẩm Y Vệ lại cấp báo.
Thái tử trong thiên lao là giả, hắn đã không còn ở Đông Cung từ lâu.
Ngay cả vị trắc phi họ Thẩm kia, cũng chỉ là một nha hoàn cải trang mà thôi.
Ta nhận được tin này khi bản thân đã ngồi trên một chiếc xe ngựa không rõ điểm đến.
Cả tay lẫn chân đều bị trói chặt.

Bình Luận

0 Thảo luận