Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÙ NGỌC

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:27:54
Phải rồi, vì sao nhỉ?
Có lẽ là vì hắn chưa từng thích ta, trong lòng chỉ có oán hận và nghi kỵ.
Có lẽ là vì hắn luôn yêu Thẩm Ngọc Khanh, đến mức cả hậu cung đều là cái bóng của nàng ta, bao gồm cả ta.
Có lẽ là vì hắn đã lén bỏ thuốc tuyệt tự vào thức ăn của ta, khiến ta phải nuôi con của người khác.
Cũng có lẽ là vì sau khi Ngọc Khanh mất, hắn quá đau buồn mà ngã bệnh rồi ra đi, bỏ lại ta góa bụa, một mình vượt qua những năm tháng hỗn loạn.
Nhưng giờ đây, những điều ấy đã không còn quan trọng nữa.
Cái gọi là tình thâm của hắn, đến kiếp này lại trở thành một trò cười.
Có lẽ hắn chưa từng yêu ai, cái mà hắn cho là tình yêu chẳng qua chỉ là sự cố chấp và không cam lòng mà thôi.
Cuối cùng, hắn vẫn buông tay.
Đến tận lúc chết, hắn cũng không đợi được câu trả lời của ta.
Ta đứng dậy, lặng lẽ nhìn hắn lần cuối.
Vĩnh biệt, Thái tử ca ca.
13
Khi rời đi, ta chạm mặt Thẩm Ngọc Khanh lúc này đã bị trói chặt.
Nàng ta nhìn An Vương, hai mắt sáng rực như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
“Cứu ta với, điện hạ! Điện hạ, ta là Vương phi của chàng, chàng đã quên rồi sao?”
“Kiếp trước là nàng ta hại chết Chàng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-ng-c&chuong=12]

Rõ ràng chúng ta mới là… Ưm ưm…”
Lời còn chưa dứt, miệng nàng ta đã bị chặn lại.
Còn An Vương đứng bên cạnh, mặt không chút biểu cảm, thu tay về như chưa từng ra tay.
“Ồn ào quá.”
Chúng ta ngồi cạnh nhau trên xe ngựa trở về.
Chưa đến một ngày sau, thị vệ truyền tin: Thẩm Ngọc Khanh đã gieo mình xuống sông tự vẫn.
Ta quay sang nhìn An Vương.
Ta biết đây chắc chắn là do chàng ra tay.
Cũng biết chàng nhất định đã nghe thấy những lời về “kiếp trước” kia.
Thế nhưng, chàng vẫn không hề hỏi ta điều gì.
Lặng im một lúc, ta thở dài: “Điện hạ không có gì muốn hỏi ta sao?”
An Vương gật đầu, rồi rất nhanh lại lắc đầu: “Những gì họ nói, ta không tin.”
Ta yên lặng nhìn chàng: “Những gì họ nói đều là thật.”
Chàng cụp mắt, mím môi thành một đường thẳng.
Một lúc lâu sau mới cất giọng trầm thấp: “Điện hạ yên tâm, chuyện hôn sự không liên quan đến quá khứ.”
“Nhưng mà… đời này nàng đã chọn ta. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, những chuyện rối ren kia cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
Ta cười khổ một tiếng: “Dù cho kiếp trước ta chưa từng gả cho điện hạ, thậm chí còn hại chết ngài thì sao?”
Lần này, chàng rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nói vang vọng hữu lực: “Thẩm Ngọc Thư, kiếp trước ra sao không quan trọng. Quan trọng là kiếp này, nàng đã chọn ta. Ta rất vui, cũng vô cùng trân trọng.”
“Ta chỉ muốn đối tốt với nàng, cùng nàng sống một đời an ổn.
Không để nàng đặt sai nơi gửi gắm, không để nàng một mình chống chọi.”
“Những chuyện đã qua, chúng ta cùng nhau quên đi, có được không?”
Mặt ta bỗng nóng ran. Ta khẽ cắn môi, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Chỉ đáp một chữ: ‘Được.’
Khi trở về kinh thành, đã là hai ngày sau.
Hoàng thượng trông già đi rất nhiều, tóc mai đã bạc.
Nhìn thấy chúng ta, ngài chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Các con làm rất tốt.”
Vụ án của Thái tử liên lụy quá rộng, không biết bao nhiêu kẻ đã bị lôi xuống.
Mãi đến hai tháng sau, triều đình mới được thanh tẩy hoàn toàn.
Tây Man cũng vì kiêng dè An Vương mà một thời gian không dám xâm phạm.
Mọi thứ dường như lại quay về cảnh phồn hoa thái bình thuở trước.
Tháng Ba năm ấy, An Vương được lập làm Thái tử.
Tháng Sáu cùng năm, Thái tử thành thân với Thẩm Ngọc Thư - đích nữ của Trấn Quốc công.
Hoa trăm loài đua nở, nhạc lễ rền vang.
Áo gấm hoa lệ, mũ phượng trang nghiêm.
Chàng nắm lấy tay ta, từng bước tiến lên bậc thềm dài.
Đây chính là người sẽ cùng ta nắm tay cả đời…
Thái tử Lý Thừa Cảnh.
Nguyện đời này, không còn điều gì tiếc nuối.
[Hoàn thành]

Bình Luận

0 Thảo luận