Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

VỢ TÔI HỐI HẬN RỒI

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-08 01:06:17
Hai người phụ nữ mà tôi từng yêu thương nhất ngay lập tức ôm nhau khóc nức nở.
Thật ra, trong lòng mẹ tôi vẫn có oán hận.
Bà biết Hạ Lâm đối xử với tôi chẳng hề tốt như những gì tôi từng kể.
Chỉ vì tôi luôn hết lời bảo vệ cô ấy trước mặt bà, luôn miệng nói những điều tốt đẹp về cô, nên bà mới yêu thương cô ấy như yêu quý tôi.
Nhìn mẹ khóc đau đớn như vậy, tôi vừa buồn vừa hối hận.
Cả đời này, tôi không làm tròn chữ hiếu.
Nửa sau cuộc đời, tôi chỉ chú ý đến Hạ Lâm mà không nhận ra tóc mẹ đã bạc đi nhiều đến thế.
Trước khi rời đi, mẹ tôi hỏi Hạ Lâm: "Trước khi Tiểu Phong mất, thằng bé có để lại gì hay nói điều gì không?"
Hạ Lâm như bị điện giật, cô ấy nhớ ra điều gì đó, nhưng vẫn im lặng không nói.
Mẹ tôi thất vọng quay đi.
Sau khi bà rời đi, Hạ Lâm mở điện thoại, kéo xuống cuối danh sách tin nhắn trong WeChat, cuối cùng cũng thấy tin nhắn chưa đọc mà tôi gửi.
Những ngày này, chứng mất ngủ của cô ấy dường như nặng thêm.
Tôi thấy cô ấy thức trắng ngày qua ngày, chỉ khi nghe lại tin nhắn thoại của tôi mới có thể ngủ yên vài tiếng.
Đáng đời.
Cứ thức trắng mãi đi!
Nhìn cô bây giờ giả bộ đáng thương, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Nhất là khi Hạ Lâm nghe đến tin nhắn cuối cùng trong danh sách, đoạn ghi âm tiếng thở khi cô ấy ngủ say, và cả câu “Chúc ngủ ngon” mà tôi đã nói, Hạ Lâm đã hoàn toàn sụp đổ.
Cơn đau nửa đầu hành hạ, khiến khuôn mặt cô ấy tái nhợt, đôi mắt sưng húp, trông chẳng khác gì ma nữ trong bộ phim kinh dị mà chúng tôi từng xem cùng nhau.
Khi đó, Hạ Lâm từng mỉa mai những người phụ nữ tự hành hạ mình vì tình chẳng có kết cục tốt đẹp: "Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới chết rồi mà hồn vẫn vất vưởng, quay lại tìm người đàn ông kia. Bề ngoài là hành hạ, thực ra là không buông bỏ được."
"Chuyện đó chỉ có trên phim truyền hình."
Nhưng bộ dạng hiện giờ của cô ấy cũng chẳng khác là bao.
Trình Quân gọi điện vài lần, nhưng đều bị Hạ Lâm tắt máy.
Không còn cách nào, anh ta đành tìm đến tận nhà.

10
Khi cánh cửa vừa mở ra, Trình Quân cũng bị dọa cho giật mình.
Bộ dạng hiện tại của Hạ Lâm trông chẳng khác gì một bệnh nhân nặng lâu ngày, khiến anh ta lo lắng không yên.
Anh ta lập tức tự đề xuất rằng mình đã mua ít đồ ăn và sẽ chăm sóc cô ấy.
Đúng là người chu đáo, sáng sớm đã đi chợ, chọn toàn tôm với cua tươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-t-i-h-i-h-n-r-i&chuong=10]


Nhưng nhìn cách sơ chế còn dang dở kia, xem ra anh ta cũng chỉ thuộc dạng “đầu bếp miệng lưỡi”.
Hạ Lâm từ đầu đến cuối đều xem anh ta như không khí.
“Trời ơi, Tiểu Lâm, tủ lạnh nhà em đã bao lâu rồi chưa dọn dẹp vậy?”
Một tiếng kêu thất thanh khiến Hạ Lâm bừng tỉnh, vội vàng chạy tới bên tủ lạnh, nhìn hộp đựng thức ăn mà Trình Quân vừa lôi ra.
Cô ấy giật lấy nó, bên ngoài còn dán tờ giấy ghi chú màu hồng nhạt.
Tôi đột nhiên nhớ ra, trong tủ lạnh quả thực còn lưu lại vài phần cơm và đồ ăn vặt mà tôi chuẩn bị sẵn cho Hạ Lâm.
Nhưng từ ngày tôi rời đi, đã một tuần trôi qua.
Dù có được bảo quản tốt đến đâu, nhưng qua thời hạn sử dụng, tất cả đều đã hỏng.
Hạ Lâm như tìm thấy báu vật, lục tung tủ lạnh, gom hết mọi thứ ra ngoài:
Đậu phụ Ma Bà, thịt lát sốt cay, gà kho khoai tây...
Mỗi món đều được tôi cẩn thận bọc kín bằng màng thực phẩm, ghi rõ hạn sử dụng.
Để chuẩn bị những món này, tôi đã tốn cả mấy ngày trời.
Nhìn những món ăn giờ đây đều hỏng cả, tôi không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
“Tiểu Lâm, em đang làm gì vậy! Mấy món này thiu rồi, không ăn được nữa!”
Tiếng hét của Trình Quân vang lên, tôi quay lại thì thấy Hạ Lâm mặt đầy nước mắt, đang dùng tay nhét cánh gà vào miệng.
Trình Quân kéo cô vào bếp, bắt cô ấy uống một đống nước muối để nôn hết những thứ đồ hỏng kia ra.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào Hạ Lâm mất ngủ đến mức hỏng đầu rồi sao?
Trình Quân cũng nghi ngờ như tôi.
Anh ta đặt tay lên trán cô ấy, thử nhiệt độ: “Cũng đâu có sốt.”
Anh ta nghĩ có lẽ cô ấy đói quá, nên kéo cô ấy đến bàn ăn.
Hạ Lâm nhìn đĩa tôm và cua đã được bóc vỏ trước mặt, vẻ mặt vô hồn, liếc nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ lập công kia.
“Anh tự tay làm à?”
“Đúng vậy! Mau ăn đi, anh biết em chắc chắn đang đói...”
Nhưng ngay giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của Trình Quân, Hạ Lâm đẩy toàn bộ đĩa thức ăn trên bàn xuống đất.
Đĩa sứ vỡ tan tành, dầu đỏ thấm vào tấm thảm trắng, để lại những vệt loang lổ, trông thật gai mắt.

Bình Luận

0 Thảo luận