Thôi Uyển Nguyệt không chịu nhận, khóc lóc đẩy tay Bùi Ý An ra.
“Tỷ tỷ đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, tỷ ấy cần thuốc này hơn muội.”
Bùi Ý An lại nhét lọ thuốc vào tay nàng ta, trong mắt lộ ra vài phần thương xót.
“Muội là muội muội, không cần hiểu chuyện đến vậy. Chiêu Chiêu là trưởng nữ đích tôn của Thôi thị Thanh Hà, thân là tỷ tỷ, nàng ấy sẽ không để tâm những chuyện này đâu.”
Thôi Uyển Nguyệt nhìn lọ thuốc trong tay, không kìm được mà nắm chặt lấy tay Bùi Ý An.
“Ý An ca ca, năm đó huynh vì muội mà lên núi làm Phật tử, thắp chín ngàn chín trăm chín mươi chín ngọn đăng cầu phúc cho muội, lại vì muội mà phá giới xuống núi, bao nhiêu năm qua, những tình nghĩa ấy muội đều biết.”
“Chỉ tiếc rằng muội đã gả cho Kỳ Trinh, chẳng thể cho huynh bất cứ điều gì.”
Bùi Ý An nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng ta.
“Ta biết. Chỉ cần muội hạnh phúc là đủ.”
Thôi Ngôn Chiêu cười tự giễu, lòng hoàn toàn nguội lạnh.
Không chút do dự, nàng xoay người rời đi.
Cũng đem tất cả quá khứ, triệt để vứt bỏ.
Không ngoảnh đầu lại.
Nàng không quay về biệt viện, mà đi thẳng đến phủ An vương.
Hàng trăm thợ thủ công đang gấp rút trùng tu vương phủ, giữa đống hoang tàn ngổn ngang, nàng lật tìm lại quyển hồi ký tử vong của chính mình.
Bầu trời mùa đông xám xịt âm u, không thấy ánh mặt trời.
Thôi Ngôn Chiêu tựa vào một gốc cây lớn, cầm bút viết xuống những ký ức cuối cùng.
【Tưởng rằng khi gả vào vương phủ, ta có thể tạm thời thoát khỏi Thôi phủ, thoát khỏi gông xiềng của thân phận trưởng nữ đích tôn nhà họ Thôi ở Thanh Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-t-n-kh-minh-nguy-t-cao-huy-n&chuong=8]
Nhưng cuối cùng ta vẫn không trốn thoát, vòng đi vòng lại, ta vẫn quay về Thôi phủ.】
【Nhưng không sao cả, ta sắp không còn là Thôi Ngôn Chiêu của Thôi thị Thanh Hà nữa.】
【Ta sẽ trở thành một linh hồn tự do, không còn bị giam cầm trong chiếc lồng mang tên trưởng nữ đích tôn Thôi thị Thanh Hà, cũng không cần phải nhường nhịn Thôi Uyển Nguyệt bất cứ thứ gì nữa.】
Thôi Ngôn Chiêu viết mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, sắc trời mờ mịt đến mức không nhìn rõ chữ mới quay về.
Vừa bước vào Thôi phủ, Bùi Ý An đã ôm chặt lấy nàng, giọng nói không ngừng run rẩy.
“Chiêu Chiêu, nàng đi đâu vậy? Nàng có biết ta tìm nàng đến phát điên không?”
“Nàng còn đang mang thương tích, bên ngoài giờ đầy rẫy dân chạy nạn vì động đất. Nếu nàng xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?”
Thôi Ngôn Chiêu nhìn vào đôi mắt chàng, trong đó tràn đầy sự sợ hãi, còn có cả sự xúc động của kẻ vừa tìm lại được báu vật tưởng đã đánh mất.
Bùi Ý An nắm tay nàng, kéo vào trong: “Nàng ta thân là hạ nhân, chết vì cứu nàng cũng coi như chết có ý nghĩa.”
Hạ nhân?
Thôi Ngôn Chiêu khẽ nhếch môi.
Nàng vẫn luôn coi Lam Anh như tỷ muội, chưa bao giờ xem nàng ấy là hạ nhân.
“Khi đất rung chuyển, ta nghe thấy giọng chàng, không ngờ người cứu ta lại là Lam Anh.”
Nghe vậy, Bùi Ý An thoáng hiện vẻ áy náy.
“Mấy ngày trước động đất dữ dội, tình thế nguy cấp. Ta cứ ngỡ mình bế nàng ra ngoài, ai ngờ khi ra đến sân mới phát hiện đó là Uyển Nguyệt…”
“Lúc ta muốn quay lại tìm nàng thì Mai Viên đã hoàn toàn sụp đổ, không thể vào được nữa.”
“Nhưng may mà nàng không sao, nếu không, Phật tổ chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta…”
Lời giải thích của chàng khiến lòng Thôi Ngôn Chiêu lạnh buốt.
Rốt cuộc là không vào được, hay không muốn vào?
Lam Anh có thể không màng tính mạng mà che chắn trước mặt nàng, vậy mà Bùi Ý An, đường đường là phu quân của nàng, lại chỉ nói một câu “tìm nhầm người” rồi “không vào được”.
Bây giờ, hễ nhắm mắt lại, hình ảnh Lam Anh toàn thân đẫm máu lại hiện lên trong tâm trí nàng.
Về đến phòng, Thôi Ngôn Chiêu mệt mỏi nằm xuống giường, chẳng buồn để ý đến Bùi Ý An nữa.
Bùi Ý An nhìn bóng lưng nàng, sốt ruột vội vã thề thốt:
“Chiêu Chiêu, lòng ta đối với nàng có trời đất chứng giám! Năm xưa vì nàng, ta lên núi làm Phật tử, trong chùa thắp chín nghìn chín trăm chín mươi chín ngọn đèn cầu phúc, lại vì nàng mà xuống núi phá giới.”
“Bao năm qua, tình yêu của ta dành cho nàng lẽ nào vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
Thôi Ngôn Chiêu siết chặt chăn, nước mắt lặng lẽ thấm ướt gối.
Bùi Ý An sao mà diễn giỏi thế?
Người thật lòng yêu nàng, đã chết từ đêm qua rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận